Cứ tiếp tục thế này thì trăm phần trăm Lâm Chính sẽ bị xẻo chết.
Việc này chẳng khác nào lăng trì.
Nhưng... anh không còn đường lui.
"Tần Minh! Cậu không nhận thua thật sao?", Trang Bộ Phàm liếc mắt nhìn Lâm Chính, lại lên tiếng.
Hiển nhiên ông ta vẫn muốn vớt vát phần khẩu quyết cuối cùng kia.
"Trang Bộ Phàm, Phiêu Nhai Các, tôi cũng muốn hỏi các ông một câu, các ông không để Tô Diệu Diệp nhận thua thật sao?", Lâm Chính lau vết máu trên trán, trầm giọng gầm lên.
"Xem ra cậu đã quyết tâm đâm đầu vào chỗ chết, nếu vậy thì bổn trang chủ cũng không cản cậu nữa. Tô trưởng lão, không cần nương tay, loại nghịch tử ngông cuồng này, chết cũng không hết tội", Trang Bộ Phàm bình thản nói.
"Có câu này của trang chủ thì tôi yên tâm rồi".
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhảy phắt tới một cái cây bên cạnh võ đài.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
"Diệu Diệp, cậu xuống đi!", trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.
Dường như Tô Diệu Diệp nghĩ ra gì đó, sắc mặt đanh lại, không dám do dự, vội vàng nhảy xuống võ đài.
Cùng lúc đó, trưởng lão Phiêu Nhai Các cũng dùng sức.
Chỉ thấy ông ta vỗ hai chưởng vào cành cây đại thụ.
Rào rào...
Tất cả lá cây đều rụng xuống, các cành cây rậm rạp lập tức trơ trọi.
Nhưng lá còn chưa chạm đất, trưởng lão Phiêu Nhai Các đã điểm hai chân, cơ thể xoay tròn như một cơn lốc xoáy, cuốn tung tất cả lá cây vào.
Vù vù vù.
Cơ thể được lá cây quấn quanh của trưởng lão Phiêu Nhai Các điên cuồng chuyển động, nhanh đến mức chóng mặt, một cơn lốc xoáy màu xanh lá bỗng thành hình.
Mọi người xung quanh sợ hãi lùi lại, trợn mắt há mồm.
"Vạn Thiên Diệp Nhẫn của Phiêu Nhai Các?".
Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông đanh mắt nhìn.
Khí thế kinh người đáng sợ như vậy, ai có thể chống lại được chứ?
Cuối cùng.
"Chết!".
Cùng với một tiếng quát của trưởng lão Phiêu Nhai Các, tất cả lá cây đều lao về phía võ đài.
Khoảnh khắc này, lá cây che rợp bầu trời!
Nhiều như châu chấu đầy trời, chém về phía võ đài!
Cả võ đài được cắt từ khối đá hoa cương lớn lập tức xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ, tan tành nát vụn.
Còn Lâm Chính đã bị vô số lá cây vùi lấp, không thấy người đâu.
"Ồ!".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Đã ai từng được thấy cảnh tượng kinh hãi như vậy chứ?
"Kinh khủng quá!", Trang Mặc Hổ bị dọa cho lùi lại liên tiếp, hai mắt mở to.
"Đây chính là công pháp của Phiêu Nhai Các sao? Nếu mình có thể học được thì sợ gì người trong thiên hạ chứ?", đôi mắt Trang Mặc Long sáng rực, trong lòng lại càng kiên định với ước mơ gia nhập Phiêu Nhai Các.
"Thằng oắt này chết là cái chắc rồi", Trang Thái Thanh vuốt râu mỉm cười.
"Chỉ đáng tiếc cậu ta vẫn chưa nói ra khẩu quyết cuối cùng của bộ công pháp được học đã sắp bỏ mạng ở đây rồi", ánh mắt Trang Bộ Phàm tỏ vẻ tiếc nuối.
"Anh hai, không cần phải tiếc, so với cả Phiêu Nhai Các, chết một thằng nhãi cũng được", Trang Bình Sinh cũng lên tiếng.
"Ừ, trận đấu võ kén rể chắc là sắp kết thúc rồi, mọi người mau tổ chức đi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, lát nữa phải xin lỗi người của Phiêu Nhai Các thật chân thành, rõ chưa?".
"Vâng, trang chủ".
Mọi người hô to.
Thế công như bão táp mưa sa đã kết thúc.
Cả võ đài đã chất đống những chiếc lá xanh thẫm.
Bụi bay mù mịt, sàn đấu bị cắt thành mấy mảnh, thậm chí mặt đất xung quanh võ đài cũng chi chít vết nứt.
Uy lực thật là đáng sợ!
Không ít người thầm líu lưỡi.
"Phiêu Nhai Các quả nhiên danh bất hư truyền, thảo nào sơn trang Huyết Kiếm thà hi sinh tên "Tần Minh" này để làm đồng minh", Huyết Kiêu đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm ở phía bên kia.
Không ai ngờ cuộc đấu võ kén rể này lại kết thúc bằng phương thức như vậy.
Không ai ngờ được người vừa rồi vẫn còn là con cưng của trời với khí thế tung hoành, bây giờ e là đã thành đống thịt be bét.
Tất cả đã kết thúc.
"Tôi đã thắng!".
Tô Diệu Diệp rất thức thời, nhảy ngay lên võ đài vỡ nát kia, lớn tiếng kêu lên: "Còn ai muốn khiêu chiến tôi nữa không?".
Phía dưới không ai đáp lại.
Lúc này rồi còn ai dám lên chứ?
Ngay cả Tần Minh ngông cuồng tự đại kia cũng bị đánh bại, lên đó chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Nếu không còn ai khiêu chiến cậu Tô Diệu Diệp, thì tôi xin tuyên bố, người thắng cuộc cuối cùng của trận đấu võ kén rể lần này là cậu Tô Diệu Diệp. Cậu ấy sẽ trở thành con rể của nhà họ Trang tôi, cưới được hòn ngọc trong tay tôi, Trang Hồng Nhạn!", Trang Bộ Phàm đứng lên, cao giọng nói.
"Chúc mừng trang chủ!".
Các khách mời đồng thanh, vẻ mặt tươi cười.
"Mở tiệc!", Trang Bộ Phàm vui vẻ phất tay.
Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Người nhà họ Trang cũng bắt đầu bận rộn.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát bỗng vang lên.
"Tôi còn chưa thua, trang chủ đã vội gì thế?".
Dứt lời, bầu không khí đang náo nhiệt bỗng im bặt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bao gồm của Tô Diệu Diệp.
Chỉ thấy cát bụi ở giữa võ đài dần rơi xuống, một bóng dáng xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó... chính là Lâm Chính.
Nhưng điều khiến mọi người khó tin hơn là Lâm Chính... vẫn lành lặn.
"Tiên thiên cương khu!".
Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông là người đầu tiên đứng dậy, kêu lên thất thanh.