Lâm Chính không có thiện cảm nhiều với Huyết Ma Tông. Không những đó là một tông môn tà mà, làm những việc trái với luân thường đạo lý mà riêng việc trước đó Lâm Chính và Huyết Nam Ngục xảy ra xung đột thì Lâm Chính đã không có ấn tượng tốt đẹp gì với tông môn này rồi.
Giao lưu với đám người này, có khả năng chết không có đất chôn không hay. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là anh sợ bọn họ.
“Thần y Lâm hiểu lầm rồi. Tại hạ nào dám uy hiếp cậu. Tôi biết trước đó có những chuyện tôi đã khiến cậu không vui. Tôi xin lỗi cậu”, Huyết Kiêu mỉm cười, rồi phất tay.
Cô gái trước đó khoa chân múa tay trước mặt Lâm Chính trong đại hội kén rể lập tức bước tới cúi người: “Thần y Lâm, trước đó đều do tôi không tốt. Tôi đáng tội chết. Mong thần y Lâm tha thứ”.
“Khỏi cần. Tôi nói rồi! Tôi không có hứng thú với Huyết Ma Tông. Tôi cũng không muốn liên quan gì tới các người. Chúng ta tới đây thôi”, Lâm Chính hờ hững đáp lại rồi quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Huyết Kiêu lại lên tiếng: “Thần y Lâm, nếu như cậu cứ thế rời đi thì sẽ có thêm một kẻ địch và bớt đi một người bạn đấy!”
Dứt lời, Lâm Chính hừ giọng: “Xem ra Huyết Ma Tông muốn trở thành kẻ địch của tôi rồi phải không?”
“Không dám, kết cục của thôn Dược Vương hiện ra ngay trước mắt, hơn nữa tôi còn nghe nói cả Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái cũng có mối quan hệ mật thiết với thần y Lâm. Giờ mà đối đầu với cậu thì đúng là lựa chọn kém thông minh, nhất là khi đại hội sắp diễn ra như thế này...”
“Vậy ý của ông là gì?”
“Thần y Lâm, ý của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao. Chúng tôi không muốn đối đầu với cậu mà là cậu muốn đối đầu với chúng tôi”, Huyết Kiêu mỉm cười, tiếp túc ghé sát lại: “Cái chết của Huyết Nam Ngục chắc là có liên quan tới thần y Lâm phải không?”
“Huyết Nam Ngục?”, Lâm Chính chau mày.
“Tông môn chúng tôi đã không liên lạc được với ông ta từ lâu lắm rồi. Chúng tôi phát hiện ra cái chết của Huyết Nam Ngục có liên quan tới đồ đệ của ông ta, mà trong cái chết của đồ đệ ông ta thì lại có bóng dáng của cậu. Thực lực của Huyết Nam Ngục thì cũng không phải nói nhiều, trong nước chẳng có mấy ai là đối thủ của ông ta. Thế nhưng nếu đối đầu với thần y Lâm thì ông ta cũng sẽ gặp lành ít dữ nhiều”, Huyết Kiêu cười nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi vốn không muốn giết Huyết Nam Ngục, chẳng qua là do bất đắc dĩ, bị ông ta ép mà thôi. Ông đã biết rồi thì tôi cũng không giấu ông nữa. Nếu như ông muốn tìm tôi báo thù thì tôi cảm thấy giờ là lúc ok đấy. Đương nhiên, các người cũng phải có bản lĩnh đã”.
“Không không, thần y Lâm, chúng tôi nào định tính toán gì đâu. Tôi nói rồi, tôi tới giúp cậu. Nói ra chuyện đó chỉ là để cậu biết được thành ý của tôi thôi. Huống hồ, chúng tôi nghe nói mối quan hệ giữa cậu và Hồng Nhan Cốc không được ổn lắm. Hồng Nhan Cốc cũng không phải dạng vừa. Đó là một đám tiên nhân đấy. Nếu cậu gây sự với họ thì chỉ chuốc thêm rắc rối mà thôi. Nhưng nếu cậu có sự trợ giúp của Huyết Ma Tông chúng tôi thì có gì phải sợ Hồng Nhan Cốc nữa”, Huyết Kiêu nheo mắt, ông ta nói ý nói tứ.
Mặc dù miệng thì nói là muốn liên minh với Lâm Chính nhưng trên thực tế thì đang uy hiếp anh, nếu anh không đồng ý thì ông ta sẽ liên minh với Hồng Nhan Cốc.
Hồng Nhan Cốc mạnh, Huyết Ma Tông cũng không hề đơn giản. Bọn họ thậm chí còn thần bí hơn cả Hồng Nhan Cốc. Nếu cùng một lúc Lâm Chính phải đối đầu với hai tông môn này thì dù Hoa Dương có mạnh tới đâu cũng sẽ bị đạp nát thành bột. Lâm Chính rơi vào im lặng.
“Thần y Lâm, thực ra Huyết Ma Tông không nhờ cậu làm chuyện gì quá khó đâu, đối với cậu chỉ là tốn chút thời gian mà thôi. Chỉ cần cậu đồng ý giúp thì chúng tôi nhất định sẽ có báo đáp hậu hĩnh dành cho cậu. Thần y Lâm, cậu từng nghe về Huyết Linh Chi bao giờ chưa?”, Huyết Kiêu cười nói .
“Huyết Linh Chi sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên: “Các người có thứ đó à?”
“Giờ không có nhưng chỉ cần thần y Lâm ra tay thôi thì sẽ có. Hơn nữa Huyết Linh Chi sẽ thuộc về thần y Lâm”, Huyết Kiêu cười nói.
Nghe thấy vậy, hơi thở của Lâm Chính trở nên dồn dập, anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Ông nói thêm xem!”
“Tôi biết là thần y Lâm có hứng thú mà”, Huyết Kiêu ghé lại gần: “Thực lòng không giấu gì cậu, những năm gần đây Huyết Ma Tông chúng tôi đắc tội với không ít người, kẻ thù cũng không ít. Một tuần trước, có vài cao thủ tới bên ngoài Huyết Ma Tông, giết đệ tử của chúng tôi và đòi cướp đi Huyết Linh Chi”.
“Không phải ông nói là Huyết Ma Tông không có Huyết Linh Chi sao?”
“Bên ngoài tông môn chúng tôi có một cây Huyết Linh Chi. Chúng tôi không hề phát hiện ra, bị những người đó nhìn thấy. Huyết Linh Chi còn 13 ngày nữa là hình thành. Bọn họ canh chừng ở đó, với ý đồ đợi sau khi nó thành hình thì sẽ lấy mất".
“Hóa ra là vậy...Vậy tại sao ông không cho người đi giết bọn họ đi? Đối phương chỉ có vài người, cả tông môn của các ông lao lên thì chảng lẽ lại không đối phó được?”
“Thần y Lâm không biết, mấy người này được kẻ địch của chúng tôi cử tới, bọn họ đều có thân pháp bất phàm, thực lực thông thiên. Huyết Ma Tông chúng tôi mà giết chết họ thì sẽ phải trả cái giá rất đắt. Một khi tông môn bị tổn thất thì kẻ địch sẽ nhân cơ hội tấn công chúng tôi. Như vậy thì cả Huyết Ma Tông sẽ gặp nguy hiểm lớn”.
"Hơn nữa trong số những người còn có một y võ, bọn họ canh chừng Huyết Linh Chi là vì y võ này. Theo như chúng tôi nghe lén được họ nói chuyện thì y võ kia định dùng Huyết Linh Chi để gia tăng thực lực của bản thân. Một khi y võ đó sử dụng được Huyết Linh Chi thì công lực sẽ tăng gấp bộ và trở thành kẻ vô địch. Tới khi đó mà họ tiến hành giết Huyết Ma Tông thì đúng là dễ như trở bàn tay”, nói xong Huyết Kiêu thở dài.
Lâm Chính cũng gật đầu: “Huyết Linh Chi đúng là có ích cho công lực thật. Thứ mà nó có thể gia trì không phải là vì thể xác mà là về thần kinh. Khi các võ giả đạt tới ngưỡng 'cổ chai', không thể mạnh hơn được nữa thì việc dùng Huyết Linh Chi sẽ giúp họ dễ dàng đột phá, thậm chí còn có thể gia tăng sức mạnh thiên phú của võ giả. Hơn nữa không chỉ tăng có chút ít”.
“Thần y Lâm. Cậu cũng là y võ, cậu hiểu những lợi hại trong vấn đề này. Đám người đó chẳng khác gì quả bom nổ chậm. Chỉ có cậu mới trừ khử được họ và đối phó được với y võ kia. Vì vậy mong thần y Lâm hãy tới Huyết Ma Tông giải quyết mối họa hại này. Để báo đáp, chúng tôi sẽ tặng Huyết Linh Chi cho cậu đồng thời chuẩn bị lễ vật tặng thêm cậu. Không chỉ vậy, về phía Hồng Nhan Các, chúng tôi sẽ đứng về phía Dương Hoa, đảm bảo họ không làm loạn”, Huyết Kiêu nghiêm túc nói.
Lâm Chính suy nghĩ, một lúc sau anh hỏi; “Khi nào xuất phát?”.
“Càng nhanh càng tốt”.
“Vậy thì mai đi. Giờ tôi phải về Giang Thành, ngày mai ông cho người tới đón tôi”.
“Được được, thần y Lâm. Cảm ơn cậu”, Huyết Kiêu kích động, vội vàng lấy ra một tấm danh tiếp đưa cho Lâm Chính.
"Thần y Lâm, đây là số điện thoại của tôi. Có vấn đề gì cứ gọi tôi".
Lâm Chính nhận lấy: “Tổng giám đốc công ty diệt cỏ Chính Hòa”.
“Che mắt thiên hạ thôi mà”.
“Tôi biết rồi, ngày mai gặp”, Lâm Chính phất tay rồi quay người rời đi.
“Tạm biệt thần y Lâm”, Huyết Kiêu lập tức mỉm cười. Không ai biết được ông ta đang nghĩ gì.