TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1678: EM GÁI TÔ TIỂU KHUYNH CỦA TÔI ĐANG Ở ĐÂU?

“A!”.

Trịnh Bảo Nguyệt hét lên.

Khương Mạn Vân sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng cũng bị một bàn tay to lớn kéo vào.

Hai người còn chưa đứng vững đã bị hai con dao găm sắc bén dí vào cổ.

Bọn họ lập tức đứng im không dám động đậy, chỉ mở to mắt đánh giá phòng nghỉ.

Phát hiện trong phòng nghỉ khói bay vấn vít, bốn năm người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen đang ngồi trong đó.

Bọn họ nhìn chằm chằm hai cô gái xinh đẹp nõn nà này, ánh mắt ai nấy đều tỏ vẻ thèm muốn.

Hai cô gái sợ đến mức cả người căng cứng, sắc mặt thay đổi.

“Tất cả yên lặng”.

Đúng lúc này, một người đàn ông nhuộm tóc vàng, để trần nửa thân trên đi tới.

Hắn rít một hơi thuốc, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Trịnh Bảo Nguyệt! Cô chạy đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô không có chuyện gì thì đừng đến sao?”.

“Anh Báo, chẳng phải tôi đưa người đến cho anh sao?”, Trịnh Bảo Nguyệt nặn ra một nụ cười, vội đáp.

“Đưa người?”, anh Báo đánh giá Khương Mạn Vân một lượt, lè lưỡi ra: “Không tệ, hàng này rất được”.

“Anh Báo, đây chẳng phải là mấy con bé chúng ta đã bắt trước đó sao? Chẳng phải cô ta đã chạy rồi sao?”, đúng lúc này, một gã có vết sẹo lên tiếng.

“Đúng, cô ta chạy thoát, nhưng lại bị tôi lừa được”, Trịnh Bảo Nguyệt nói.

“Được đấy A Nguyệt, một ngày hoàn thành hai đơn! Lợi hại! Chẳng phải lại có thêm 200 nghìn tệ sao? Một ngày cô kiếm được 400 nghìn tệ thì cũng phải mời khách chứ?”, anh Báo nheo mắt cười nói.

“Mời cơm là cái gì chứ? Chờ lấy được tiền, các anh cứ ăn chơi thoải mái, tôi mời… Nhưng anh Báo, anh mau đổi tiền đi, tôi đang cần tiền gấp”, Trịnh Bảo Nguyệt vội nói, trong lòng vô cùng lo lắng.

“Được, bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đến chỗ chị Tri Thù, chị ấy cảm thấy không vấn đề gì thì tiền sẽ nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của cô, cô cứ về trước đi”, anh Báo nói, rồi định dẫn Khương Mạn Vân đi.

Trịnh Bảo Nguyệt thấy thế liền vội nói: “Ôi dào anh Báo, anh đừng vội thế chứ, chẳng phải tôi vẫn còn một thỉnh cầu nho nhỏ chưa kịp nói sao?”.

“Thỉnh cầu? Thỉnh cầu gì?”, anh Báo nghi hoặc hỏi.

“Chẳng tôi tôi muốn gặp chị Tri Thù sao? Anh cũng biết đấy, đến bây giờ tôi vẫn chưa được gặp chị Tri Thù lần nào. Lần trước chẳng phải anh đã hứa với tôi, nếu tôi hoàn thành một đơn hàng thì sẽ đưa tôi đi gặp sao? Hôm nay tôi hoàn thành tận hai đơn, anh không dẫn tôi đến làm quen sao?”, Trịnh Bảo Nguyệt nặn ra một nụ cười nói.

Anh Báo nghe thấy thế, tròng mắt đảo một vòng rồi cười khẽ: “Được, nếu cô muốn đi thì chúng ta cùng đi”.

Dứt lời, hắn liền phất tay, dẫn cả đám người rời khỏi phòng.

Mấy người đi dọc theo hành lang ở bên cạnh khách sạn, rẽ mấy ngã rẽ, rồi dừng trước một căn phòng cực kỳ âm u ở trong góc.

Anh Báo gõ cửa mấy cái, một người phụ nữ mặc đồ lao công ra mở cửa.

“Sao vậy?”.

“Hàng đến”.

“Ồ? Một lần hai người? Không tệ, không tệ, vào đi”.

Người lao công nghiêng người, đám anh Báo bước vào.

Phát hiện căn phòng nhỏ nhìn như phòng chứa đồ dùng quét dọn này thực ra rất rộng lớn.

Hai người đàn ông đi sau anh Báo lập tức khiêng một chiếc tủ trong phòng đi, sau đó mở một cánh cửa sắt bên dưới chiếc tủ, một cầu thang xuất hiện trước mắt mọi người.

Cầu thang còn rất mới, dường như mới xây chưa lâu.

Sắc mặt Khương Mạn Vân trắng bệch, tim đập như trống, có chút sợ hãi.

Trịnh Bảo Nguyệt cũng không đỡ hơn bao nhiêu.

Hai cô gái đều không muốn xuống.

Nhưng lúc này bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

“Sao vậy? Muốn tôi khiêng hai cô xuống sao?”, anh Báo bình thản nói.

“Không… không cần…”

Trịnh Bảo Nguyệt nặn ra một nụ cười, rồi cùng Khương Mạn Vân bước từng bước xuống.

Khi hai cô gái xuống hẳn bên dưới mới phát hiện bên dưới khách sạn này có một căn phòng rất lớn.

Rất nhiều cô gái mặc đồ cổ trang đang cầm những dụng cụ đặc biệt đi qua đi lại, vô cùng vội vàng.

“Những người này làm gì vậy?”.

Trịnh Bảo Nguyệt sửng sốt nhìn những cô gái đang đi qua đi lại này, không nhịn được hỏi.

Nhưng không ai trả lời cô ta.

“A Báo, đến rồi đấy à?”, đúng lúc này, một cô gái già dặn để tóc ngắn, tô son màu tím, bước tới. Cô gái kẹp một điếu thuốc, mu bàn tay có hình xăm một con nhện độc rất dữ tợn.

“Chị Tri Thù, chẳng phải em đưa hàng đến cho chị sao? À, đây chính là Trịnh Bảo Nguyệt, người còn lại là bạn học của cô ta”, A Báo cười nói.

“Vậy sao?”, chị Tri Thù đánh giá hai cô gái, sau đó khẽ gật đầu: “Không tệ, là hạt giống tốt, tôi sẽ nhận!”.

“Cảm ơn chị Tri Thù”, Trịnh Bảo Nguyệt vội nói.

“Cô cảm ơn cái gì chứ? A Báo bán cô mà cô còn cảm ơn tôi sao? Đúng là ngốc nghếch đến mức đáng yêu”, chị Tri Thù cười nói.

“Hả?”, Trịnh Bảo Nguyệt ngây người, sau đó vội nói: “Chị Tri Thù, em… em không bán, chị đừng hiểu lầm…”

“Đồ ngốc, cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình à? Từ giây phút cô đặt chân đến chỗ này, thì cô đã không khác gì những cô gái từng bị cô lừa trước kia nữa rồi. Bây giờ cô cũng thuộc về chị Tri Thù”, A Báo cười nói: “Bây giờ, cô là hàng tôi bán cho chị Tri Thù, đã hiểu chưa?”.

“Hả?”.

Trịnh Bảo Nguyệt sợ đến mức hét lên, sau đó vội nói: “Chị Tri Thù, không phải đâu! Em vẫn luôn hợp tác với chị mà! Em… em… em không thể bị chị mua được… Nếu chị làm gì em, thì em còn mang người mới đến cho chị kiểu gì chứ? Chị Tri Thù, chị không thể làm vậy được…”

“Có gì mà không thể chứ? Đồ ngốc, cô không biết khi một người làm đủ lâu, thì rủi ro sẽ cực kỳ lớn sao? Cô đã mang tới cho tôi nhiều cô gái như vậy, e là đã bị người ta để mắt đến rồi. Nếu tôi không sắp xếp cho cô, ngày nào đó cô bị người ta đưa đi điều tra, thì chẳng phải sẽ làm lộ tôi sao? Thế nên tốt nhất là cô hãy biến mất, thì tôi mới được an toàn!”.

Chị Tri Thù mỉm cười, rồi vung tay lên, phía sau lập tức có hai cô gái đi tới, định bắt Trịnh Bảo Nguyệt đi.

“Không! Thả tôi ra! Tôi không đi! Chị Tri Thù, mau thả tôi ra! Tôi muốn về nhà!”.

Trịnh Bảo Nguyệt giãy giụa.

Còn Khương Mạn Vân đã sợ đến mức không dám động đậy.

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên phía sau.

“Các cô… là người của Hồng Nhan Cốc chứ gì?”.

Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Nhất là chị Tri Thù, cô ta biến sắc, lập tức quát lớn: “Ai?”.

Dứt lời, một người đàn ông chậm rãi bước tới.

“Em gái Tô Tiểu Khuynh của tôi… đang ở đâu?”.

Đọc truyện chữ Full