Quả nhiên vẫn xảy ra chuyện.
Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức xuất phát, chạy về núi Chung Thân.
Anh không thể không đi, cũng không có thời gian phán đoán chuyện này là thật hay giả.
Bởi vì nếu không thể lấy được quả Thiên Tinh trong thời gian sớm nhất, một khi bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc cướp được, giúp bà ta khôi phục vết thương, thần công đại thành thì Lâm Chính sẽ không có năng lực nào để kháng cự. Cả Dương Hoa sẽ hóa thành tro tàn dưới sức mạnh thế như chẻ tre của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Thời gian không đợi người.
Ngay cả khi Kim Ô Đan đã được anh tiêu hóa, anh cũng phải đi một chuyến.
Ngay cả khi Phong Thanh Vũ đã thất bại, anh cũng phải dựa vào bản thân mình.
Núi Chung Thân nằm ở nơi vắng người phía Tây Bắc, nơi này hiếm thấy khói bếp, ít có người bước chân vào. Qua lời của người dân bình thường, núi Chung Thân là cấm địa cực kỳ nguy hiểm, dù là những nhà thám hiểm cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Khổ Tình Nữ ẩn cư ở núi Chung Thân.
Nghe nói bà ta luôn đợi một người ở trên núi Chung Thân, một người đã phụ bà ta.
Dù người mà bà ta đợi đã tròn năm mươi năm không xuất hiện, nhưng bà ta vẫn không từ bỏ. Do đó, bà ta được gọi là Khổ Tình Nữ.
Khổ Tình Nữ thực lực vô song, cực kỳ đáng sợ. Khổ Tình Viên của bà ta thật ra là bảo địa chứa đầy phúc trạch. Trong đó có đầy hoa thơm cỏ lạ, cây Thiên Tinh là một trong những loại thực vật cực kỳ đặc biệt ở trong đó.
Nhiều người đến núi Chung Thân muốn hái một ít hoa thơm cỏ lạ đều bị Khổ Tình Nữ đuổi đi, không ai có thể là đối thủ của bà ta.
Lâm Chính cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ về thực lực của bà ta, nhưng từ chuyện mấy người Phong Thanh Vũ đều bị hạ gục cho thấy, thực lực của Khổ Tình Nữ không thua kém anh.
Trên con đường bên ngoài núi Chung Thân.
Xe của Lâm Chính vừa dừng ở bên đường, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, mặc áo thể thao nhảy xuống khỏi một chiếc Jeep Wrangler màu đỏ trên đường.
Cô gái có dáng người thanh tú, da ngăm đen, đeo kính râm.
“Chủ tịch Lâm, chào anh, rất vui được gặp anh!”, cô gái cực kỳ kích động, vội vàng tháo kính râm ra, tiến tới.
“Cô là?”.
“Tôi là Quách Lệ, hướng dẫn viên mà Giám đốc Mã sắp xếp, tôi sẽ dẫn anh lên núi Chung Thân”, cô gái mỉm cười nói.
“Dẫn tôi? Là ý gì?”.
“Chủ tịch Lâm có điều không biết, địa hình núi Chung Thân khá phức tạp, đường núi rất nhiều, nếu không ai dẫn đường thì e là mấy ngày mấy đêm cũng chưa lên được đỉnh núi”.
“Thế à? Vậy được, làm phiền cô rồi”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, khung xe của anh quá thấp, đi xe của tôi đi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đi theo Quách Lệ lên xe Jeep, đi đến núi Chung Thân.
Đường núi đúng là dốc đứng khó đi, nhưng Quách Lệ quen đường, lái đi rất nhanh.
“Không phải bảo núi Chung Thân là nơi vắng người sao? Vì sao còn có hướng dẫn viên?”, Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ tò mò hỏi.
“Luôn sẽ có người không sợ chết muốn đến đây dạo xem. Tôi sinh ra lớn lên ở thôn gần đây, rất quen thuộc với khu này. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không tìm được việc làm nên đã dứt khoát ở đây làm hướng dẫn viên. Mặc dù du khách ít, nhưng chỉ cần nhận một đơn là đủ để ăn cả năm”, Quách Lệ cười đáp.
Đi khoảng một tiếng đồng hồ, đường dưới chân đã biến thành đường núi gập ghềnh khó đi, thân xe xóc nảy, không ngừng lắc lư.
“Chủ tịch Lâm, ngồi cho vững nhé!”.
Quách Lệ nắm chặt vô lăng, đạp chân ga, dùng hết sức chạy lên núi.
Đi tiếp một tiếng đồng hồ nữa, xe đã đến lưng núi của núi Chung Thân.
Nơi này đường hẹp, bên cạnh là vực sâu vạn trượng, lái xe rất nguy hiểm. Nếu người có tố chất tâm lý không vững, lái xe ở nơi này e là không có sức lực để đạp ga, sợ đến mức cả người nhũn ra.
Vù!
Lúc này, một tảng đá đột nhiên lăn từ trên vách núi xuống.
“Cẩn thận!”.
Lâm Chính vội vàng hét lên.
Quách Lệ kinh hãi, vội vàng đạp phanh.
Xe Jeep lập tức dừng lại, tảng đá khổng lồ đường kính đến ba mét lăn xuống phía trước xe, đập vào giữa đường.
Nguy hiểm quá!
Hai người thở phào một hơi.
Quách Lệ lập tức kéo cửa xe ra, xuống xem xét, mặt mày buồn bã.
“Chuyện gì thế này? Trời không mưa, vách núi cũng rất sạch sẽ, tảng đá lớn thế này… ở đâu ra đây?”.
“Đương nhiên là có người đẩy từ trên núi xuống!”, Lâm Chính cũng xuống xe, bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Quách Lệ sửng sốt, đột nhiên cô ta cảm giác được gì đó, vội vàng nhìn quanh. Lúc này mới phát hiện con đường trước và sau xe xuất hiện rất nhiều bóng người lúc nào không hay.
Những người này ăn mặc kỳ lạ, có người mặc đồ cổ trang, có người mặc Âu phục, trang phục thường ngày, không ai giống ai, nhưng trên tay bọn họ đều cầm đao kiếm.
“Các người là ai? Sơn… Sơn tặc sao?”, Quách Lệ sốt ruột, liên tục quát lên: “Tôi nói cho các người biết, đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
Quách Lệ làm hướng dẫn viên ở đây bao nhiêu năm vẫn chưa từng nghe nói ở đây có sơn tặc, nên ngay cả cô ta cũng hoang mang.
“Các người là ai?”.
Một người đàn ông để tóc dài nhưng gương mặt tái nhợt đi tới trước, nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng hỏi.
Lúc này, khuôn mặt Lâm Chính không phải gương mặt của thần y Lâm, những người này không nhận ra anh.
“Chúng tôi là… là du khách tới đây”, Quách Lệ sững người một lúc, sau đó nói.
Cô ta không dám nói rõ thân phận của Chủ tịch Lâm, cô ta cảm thấy những người này không giống sơn tặc.
“Du khách? Hừ, nơi này có gì đáng để du lịch?”, người đàn ông tóc dài lạnh lùng quát: “Các người đến đây là vì quả Thiên Tinh đúng không?”.
“Đúng thì sao?”.
Lâm Chính không có kiên nhẫn, nhìn người đàn ông tóc dài, bình tĩnh nói: “Tốt nhất anh nên nhường đường để tôi qua mau, nếu không, hậu quả tự chịu!”.
“Khốn nạn, gan lớn thật! Dám nói chuyện với sư huynh tao như vậy!”.
“Mày có biết sư huynh tao là ai không? Khoái Kiếm Sở Giang Long! Có nghe qua chưa? Sư huynh tao muốn giết mày chỉ cần một ý nghĩ!”.
“Thứ không biết điều, mau quỳ xuống!”.
Người xung quanh thi nhau mắng chửi, rút kiếm trừng Lâm Chính.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vô cùng thản nhiên.
“Không quỳ?”.
Người đàn ông tóc dài tên Sở Giang Long nheo mắt lại, rút một thanh kiếm mỏng ở thắt lưng ra, lạnh giọng: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cắt đứt gân hai chân cậu, xem cậu có quỳ hay không!”.
Nói xong, anh ta dương kiếm nhảy lên, chém về phía Lâm Chính.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo mà du dương đột nhiên vang vọng khắp lưng núi.
“Ha ha ha ha, hay cho Thương Nguyệt Giáo, nhiều người như vậy lại đi ức hiếp hai người, đúng là không biết xấu hổ!”.
Bọn họ nghe vậy, vẻ mặt đều thay đổi, đồng loạt ngước mắt nhìn lên.
“Ai?”, Sở Giang Long quát lớn.
Anh ta vừa nói xong, một bóng người đột nhiên lướt tới cực nhanh, một tia sáng lạnh lẽo nhắm thẳng vào tim anh ta.
Sở Giang Long phản ứng nhanh, vội vàng trở tay vung kiếm đỡ.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên, Sở Giang Long lại bị đẩy lùi ra xa mấy mét.
Đợi đến khi bọn họ nhìn rõ thì phát hiện đó là một thiếu nữ mặc váy xanh lục phong cách cổ đại, cầm trường kiếm trong tay đứng trước mặt Lâm Chính.
“U Thủy Kiếm Vương?”. Bọn họ biến sắc, hết sức kinh hãi.