Lâm Chính đoán được mục đích Khổ Tình Nữ muốn có Kim Ô Đan chỉ là để khôi phục tư sắc dung mạo thời trẻ của mình.
Bà ta đợi người yêu trên núi Chung Thân đã mấy chục năm, răng đã long da dẻ nhăn nheo, trở thành một bà lão gần đất xa trời.
Bà ta đâu muốn như vậy, cho nên bà ta mới gấp rút tìm cách khôi phục dung nhan thời trẻ.
Để khi người yêu mình trở về vẫn sẽ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, chứ không phải một bà lão tóc bạc da mồi như bây giờ.
Không thể không nói Khổ Tình Nữ không hổ danh là Khổ Tình Nữ, si tình vì yêu.
Tuy nhiên, Lâm Chính không thể nào có được loại thuốc cải lão hoàn đồng này, dù sao nó cũng đi ngược lẽ trời, trái với luân lý tự nhiên. Nhưng thuốc trong tay anh cũng có chút công hiệu, ít nhất là có công hiệu đủ để Khổ Tình Nữ tin tưởng.
Quả nhiên, Khổ Tình Nữ liên tục hô lên: “Mau! Mau đưa nó cho tôi! Mau đưa cho tôi!”.
Trong lúc nói, bà ta đưa tay chụp lấy đan dược.
Lâm Chính trở tay cất nó đi, Khổ Tình Nữ chụp hụt.
“Cậu làm gì vậy?”, bà ta phẫn nộ hét lên.
“Tiền bối muốn có thuốc, tôi muốn đòi người, bà giao người, tôi giao thuốc!”.
“Nếu cậu lấy thuốc giả ra lừa gạt tôi thì sao? Sao tôi biết được cậu có lừa tôi hay không? Cậu phải giao thuốc cho tôi trước!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.
“Nếu tiền bối không yên tâm thì cứ uống thuốc thử là được. Tôi thấy trong Khổ Tình Viên cũng trồng một số cây thuốc, có lẽ bà cũng khá am hiểu về phương diện y lý, có hiệu quả hay không chắc bà sẽ biết”, Lâm Chính nói xong, búng ngón tay.
Vù!
Hoán Phát Đan bay đi.
Khổ Tình Nữ vội vàng đưa tay bắt lấy, lập tức nhét vào miệng.
Ực.
Đan dược vào bụng.
Bà ta khoanh chân ngồi xuống, dường như đang vận khí để tiêu hóa đan dược nhanh chóng.
Lâm Chính cũng không vội, đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Khoảng nửa tiếng sau, Khổ Tình Nữ đột nhiên mở to hai mắt.
Lúc này, gương mặt bà ta trở nên hồng hào, nếp nhăn trên mặt giảm đi nhiều, mái tóc cũng có nhiều tóc đen hơn, trông trẻ ra mấy tuổi.
“Tiền bối có thể soi xem gương mặt mình”, Lâm Chính nói.
Khổ Tình Nữ nghe vậy, vội vàng chạy đến bên hồ nước, nhìn hình bóng phản chiếu dưới nước mà thất thần.
Chốc lát sau, bà ta mừng rỡ: “Có hiệu quả, thật sự có hiệu quả! Ha ha ha, được! Được! Ha ha ha…”.
“Đan này đương nhiên là có hiệu quả, nhưng chỉ dùng một viên thì không đủ. Nếu tiền bối muốn khôi phục dung nhan thời trẻ thì phải kiên trì sử dụng vài liệu trình. Vừa khéo ở chỗ tôi có đầy đủ số thuốc mà tiền bối cần, mỗi ngày dùng một viên, không ngoài hai tháng, tiền bối sẽ có thể đạt được nguyện vọng, khôi phục thanh xuân!”, Lâm Chính không biết lấy từ đâu ra một bình sứ, cầm trong tay, bình tĩnh nói.
“Đưa cho tôi!”, Khổ Tình Nữ hét lên.
“Giao người!”.
“Cậu còn dám bàn điều kiện với tôi? Không sợ tôi giết cậu sao?”.
“Có lẽ bà giết được tôi, nhưng tôi bảo đảm, số thuốc này sẽ bị tôi hủy đi trước khi bà giết tôi!”, Lâm Chính không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.
Khổ Tình Nữ cắn răng, hừ một tiếng, quay người rời đi.
Chốc lát sau, bà ta kéo theo một sợi xích sắt đi tới.
Đầu kia xích sắt chính là đám người Phong Thanh Vũ.
“Thần y Lâm!”.
“Đồ đệ…”.
Mấy người họ cực kỳ hổ thẹn.
“Mọi người không sao chứ?”.
“Không sao… Bọn ta thật vô năng”, Phong Thanh Vũ thở dài, đầy áy náy.
“Không cần phải tự trách, chỉ có thể nói thực lực của Khổ Tình Nữ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người”.
Lâm Chính cười bất đắc dĩ.
Khổ Tình Nữ đột nhiên dùng sức.
Keng!
Xích sắt bị bà ta đánh nát.
Mấy người Phong Thanh Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Chính.
“Thuốc!”.
“Cho bà!”.
Lâm Chính vung tay, lọ sứ lập tức bay đi.
Khổ Tình Nữ bắt lấy lọ sứ, vô cùng mừng rỡ, xem xét một phen rồi vội vàng cất đi một cách cẩn thận.
Bà ta chẳng muốn quan tâm đến đám Lâm Chính nữa, lập tức tránh đi nơi khác tu luyện.
Đúng lúc đó, Lâm Chính hét lên: “Tiền bối chờ đã!”.
“Cậu đã cứu được người rồi, mau dẫn theo bọn họ cút đi!”, Khổ Tình Nữ mất kiên nhẫn nói.
“Tiền bối đừng vội, tôi chỉ muốn hỏi xem, có phải trong tay bà có một quả Thiên Tinh không?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao? Các người vẫn không từ bỏ nó à? Đó không phải thứ các người có thể nhắm đến! Mau cút đi!”, Khổ Tình Nữ la mắng.
“Nếu tiền bối không nỡ thì tôi có thể lấy thứ khác đổi!”.
“Trừ đan này ra, tôi không có hứng thú với thứ gì khác. Huống hồ, cậu đã cho tôi đủ số lượng Hoán Phát Đan, cậu nói thứ gì có thể khiến tôi quan tâm?”, Khổ Tình Nữ hừ lạnh, không quan tâm.
“Tăng Nhan Đan, tiền bối có từng nghe qua?”, Lâm Chính cười nói.
“Tăng Nhan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ: “Đó là gì?”.
“Nghĩa cũng như tên, tăng thêm dung nhan, giúp người ta thêm xinh đẹp, tuyệt mỹ hơn”.
“Trên đời còn có thứ như vậy?”.
“Tiền bối, có vẻ tôi phải lặp lại lần nữa, tôi là một bác sĩ, trong kiến thức mà tôi học có cả dưỡng thân và mỹ nhan. Loại đan dược và nước thuốc liên quan tới dung nhan tôi có rất nhiều”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Vậy thì mau đưa cho tôi! Có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu!”, Khổ Tình Nữ sáng mắt, vội nói.
Nhìn thấy bà ta có dáng vẻ như vậy, trong lòng Lâm Chính có chút tò mò.
Rốt cuộc là người đàn ông thế nào mà có thể khiến một người phụ nữ si ngốc đợi chờ mấy chục năm, hồng nhan bạc tóc, si tâm không hối? Thậm chí còn muốn trở nên xinh đẹp hơn, hoàn hảo hơn…
“Tiền bối muốn có thuốc này? Được, xin hãy lấy quả Thiên Tinh ra đổi!”, Lâm Chính nói.
Đây là vật cược của Lâm Chính.
Nào ngờ Khổ Tình Nữ vừa nghe vậy đã biến sắc, bỗng nhiên trở nên im lặng, sắc mặt thay đổi liên tục, khản giọng nói: “Không thể đổi quả Thiên Tinh, những thứ khác cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu!”.
“Vì sao không thể đổi quả Thiên Tinh?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Bớt dong dài, tôi nói rồi không thể đổi là không thể đổi. Nếu cậu đồng ý cho tôi thì ra cái giá khác. Nếu cậu không đồng ý thì cút đi, tôi không có thời gian để lãng phí với các người”, Khổ Tình Nữ nổi giận.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.
Anh không ngờ Khổ Tình Nữ lại xem trọng quả Thiên Tinh như vậy.
Đây rốt cuộc là vì sao?
Lâm Chính khó hiểu vô cùng.
“Xem ra là không thể thương lượng. Đồ đệ, hay là chúng ta đi trước đi!”, Phong Thanh Vũ ra hiệu cho Lâm Chính, nói anh rời đi.
Dù sao bọn họ cũng đã giao đấu với Khổ Tình Nữ, đã có hiểu biết về thực lực của Khổ Tình Nữ, lấy cứng chọi cứng chắc chắn sẽ chịu thiệt.
“Thầy biết cây Thiên Tinh ở đâu không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đồ đệ ngốc, bọn ta đều bị mụ điên đó khống chế một cách dễ dàng, con còn định làm gì? Mụ điên này có thực lực không tầm thường, đừng làm bậy, chúng ta rời khỏi đây trước, tính kế lâu dài!”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói khẽ.
“Nhưng chúng ta không có thời gian nữa!”, ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị lạnh lùng: “Đến lúc này rồi, dù có thế nào tôi cũng phải thử xem!”.
“Con…”.
Phong Thanh Vũ nổi giận, vẫn định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính đã bước tới trước.
“Ồ?”, Khổ Tình Nữ khẽ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn anh.
“Cậu muốn làm gì?”.
“Xin tiền bối cho tôi quả Thiên Tinh!”, Lâm Chính nói một cách lạnh lùng, ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Khổ Tình Nữ sửng sốt, sau đó bật cười.
“Thú vị! Thú vị! Một thằng nhóc như cậu cũng dám khiêu khích trước mặt tôi, đúng là thú vị! Được! Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội! Cậu chỉ cần đỡ được ba chiêu của tôi, tôi sẽ cho cậu quả Thiên Tinh, thế nào?”.
“Thật sao?”, Lâm Chính nghiêm nghị hỏi.
“Bà già này chưa từng nuốt lời!”.
“Được!”.
Ánh mắt Lâm Chính lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên kéo túi châm ở thắt lưng ra.
Soạt!
Túi châm được trải ra, gần một nghìn cây châm đập vào mắt mọi người.
“Hi vọng bà đừng hối hận!”.
Anh dứt lời, túi châm chấn động.
Toàn bộ châm bạc bay ra, đâm vào tất cả huyệt vị từ đầu tới chân trên người Lâm Chính.
Khoảnh khắc ấy, khí tức của Lâm Chính biến hóa long trời lở đất.
Cả người giống như được thăng hoa… “Cái gì?”, Khổ Tình Nữ sửng sốt.