TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1692: KẺ SI TÌNH

“Ồ! Cậu cũng biết tới Truy Long Châm Pháp à?”, ông cụ cảm thấy bất ngờ, nhìn Lâm Chính.

“Sao có thể không biết được. Đây là châm pháp cổ mà. Nghe nói đã thất truyền rồi. Không còn ai hiểu về châm pháp này nữa”, Lâm Chính nói.

“Vậy sao cậu biết?”

“Tôi cũng không biết”.

“Đã không biết thì sao lại nhận ra đây là Truy Long Châm Pháp?”, ông cụ cười nói.

“Tôi đoán ra theo những gì được miêu tả trong sách thôi”.

“Đoán sao?”, ông cụ cảm thấy kỳ lạ.

“Trong sách khi chép lại rằng Truy Long Châm Pháp có nhát đâm như sét đánh, uy lực như rồng gầm, chạy khắp kinh mạch với sức mạnh khủng khiếp và khó lường...Tôi dựa theo những ghi chép đó để đoán ra thôi. Nhưng đó cũng chỉ là suy luận của tôi, còn châm pháp thật sự thế nào thì tôi không biết. Vừa rồi cách sử dụng châm của tiền bối vừa hay đúng như những gì tôi suy đoán nên tôi cho rằng đó chính là Truy Long Châm Pháp”, Lâm Chính yếu ớt nói.

Ông cụ nghe thấy vậy thì bất ngờ: “Người trẻ, cậu lợi hại đấy”.

“Tiền bối quá khen”.

Châm được ghim xuống, Lâm Chính cảm nhận được cơ thể đang hồi phục. Anh cố gắng ngồi dậy, cũng chẳng cần khách khí, cứ thế xé cái đùi gà nhét vào miệng.

“Cậu hiểu về y thuật thật đấy. Tôi nghĩ cơ thể cậu cũng được chính y thuật của cậu tạo ra như thế này đúng không. Nếu không, cậu đã không thể nào hồi phục được đến như vậy”, ông cụ nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Có phải mỗi ngày cậu đều ngâm Nồng Hổ Thang không?”

“Nồng Hổ Thang hiệu quả thấp quá, tôi mỗi này đều ngâm Đằng Long”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Đằng Long sao? Loại thuốc đó có công dụng gấp cả 10 lần Nồng Hổ Thang. Người bình thường không thể nào chịu nổi Nồng Hổ Thang rồi vậy mà cậu còn có thể chịu được cả Đằng Long. Đúng là quái thai”, ông cụ há họng.

Lâm Chính cười khổ: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi. Tôi không phải là quái thai, tôi dùng Đằng Long cũng phải thêm vài loại dược thảo đặc biệt để làm giảm bớt đi đặc tính của nó nên mới có thể ngâm được”.

“Cậu đã thêm dược liệu gì vậy?”

“Sơn Chi, Kỳ Thủy, Thiểm Ngân Hoa...”

“Những loại thuốc đó e rằng không thể nào làm giảm bớt được dược tính của Đằng Long”.

“Được chứ...”

“Hóa ra là vậy...”, ông cụ bừng tỉnh.

“Tiền bối biết về Truy Long Châm Pháp, lại hiểu về cả Đằng Long và Nồng Hổ Thang, xem ra cũng là một y võ phải không?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Lúc còn trẻ có học qua. Giờ thì đã không còn gì nữa rồi”, ông cụ thở dài.

“Tiền bối ở ẩn đã mấy chục năm. Ở đây không người thì đương nhiên là y thuật không có đất dụng võ rồi”.

“Đương nhiên là biết. Khổ Tình Nữ của núi Chung Thân, có ai mà không biết? Bà ta thế nào rồi? Không sao chứ?”, người đàn ông thuận miệng hỏi.

“Chết rồi”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”, ông cụ đứng bật dậy, nhìn Lâm Chính bằng vẻ thất kinh.

Lâm Chính cũng bất ngờ trước phản ứng của ông cụ: “Tiền bối, ông không sao chứ?”

Ông cụ mất kiểm soát, vội túm lấy cổ áo anh và gầm lên: “Có phải cậu lừa tôi không? Nhất định cậu lừa tôi. Bà ấy không thể chết được. Chắc chắn không thể".

Lâm Chính bàng hoàng. Anh phát hiện ra hai mắt ông ta đỏ ngàu. Vẻ nho nhã trước đó đã biến mất, giờ chỉ còn lại tiếng gào thét.

“Tiền bối, tôi không hề lừa ông. Khổ Tình Nữ chết rồi. Bị người phụ nữ khi nãy giết chết, bị bà ta cắt đầu. Chính mắt tôi nhìn thấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Hai mắt ông cụ trợn tròn, ông ta có thể nhận ra Lâm Chính không hề nói dối: “Tại...tại sao lại như vậy chứ...”.

Ông cụ loạng choạng lùi về sau, cơ thể run rẩy. Cuối cùng thì ông cụ ngồi phịch xuống đất, gục đầu, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Ông ta không khóc, chỉ là không kìm những giọt nước mắt kia được.

Lâm Chính nhìn ông cụ một lúc rồi nói: “Có lẽ người mà Khổ Tình Nữ chờ đợi mấy chục năm qua là tiền bối phải không?”

Ông cụ nhắm mắt một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đúng, người mà Khổ Tình Nữ chờ đợi mấy chục năm qua...chính là tôi...”

Đọc truyện chữ Full