TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1702: TỚI ANH HAY TỚI TÔI?

Câu nói của Lâm Chính khiến không ít người kinh ngạc.

Nhưng mọi người cũng biết ý của Lâm Chính.

Nếu Joel bức ép Lâm Chính lấy mạng ra cược, đương nhiên Lâm Chính sẽ không ngồi im đợi chết.

“Nhưng tôi đã lấy Trái Tim của Thần ra đánh cược!”, Joel dường như không chấp nhận, nhún vai nói.

“Nói vậy là anh sợ rồi?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Sợ? Sao lại sợ? Tôi chỉ không muốn chấp nhặt với cậu. Nhóc con, tôi rất ghét cậu! Gương mặt trắng nõn của cậu, vẻ mặt đó của cậu, đúng là khiến người ta buồn nôn! Từ khi tôi gặp cậu lần đầu tiên, tôi đã muốn xé nát mặt cậu ra!”, Joel đi tới phía trước, gần như dán sát mặt mình vào mặt Lâm Chính, nói một cách hung ác: “Nhưng tôi cũng muốn chơi với cậu một lần! Nếu cậu đã quyết định cược mạng thì tới đi!”.

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì, khẽ gật đầu.

Anh không biết mình đã chọc giận Joel chỗ nào, nhưng anh cũng không phải người sợ rắc rối. Anh ta đã ép mình đến mức này, anh cũng không cần phải bấm bụng nuốt giận.

“Được rồi các vị, nếu mọi người đã bàn bạc xong, không còn ý kiến gì khác thì chúng ta bắt đầu đi”, Ngũ trưởng lão vỗ tay nói.

“Được!”.

“Ai vào trong trước?”.

“Để tôi!”.

Khổng Thích Thiên đứng ra đầu tiên, tiến về phía cửa.

Người của Huyết Ma Tông lập tức lùi về sau nửa bước, để Ngũ trưởng lão đứng trước cửa lớn. Ông ta lại vỗ tay ba cái, sau đó quát lên: “Mở cửa!”.

Ầm ầm…

Cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra.

Khi cửa rộng mở, bên trong tối đen, không nhìn rõ thứ gì.

Khổng Thích Thiên bước vào bên trong, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đóng cửa!”, Ngũ trưởng lão lại hô lên.

Cửa lớn chậm rãi đóng lại.

“Chúng ta không được nhìn thấy tình hình trong đó à?”, Nam Cầm không nhịn được hỏi.

“Không nhìn thấy được, bởi vì chơi cờ phải tĩnh tâm, người ngoài không được quấy rầy”, Ngũ trường lão nói.

“Chậc!”, Nam Cầm hơi mất hứng.

Mọi người bèn yên lặng chờ đợi trước cửa.

Khoảng mười lăm phút sau.

Ầm ầm…

Cửa lại mở ra.

Tất cả mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Trong màn đêm tối đen bên trong cửa có một người chậm rãi bước ra!

Nhìn kỹ thì là Khổng Thích Thiên!

Lúc này cả người anh ta toàn là vết kiếm, khóe miệng tràn máu, thương tích đầy mình, đi đường cũng không được nhanh nhẹn.

“Cái gì?”.

Nam Cầm và Joel đều kinh ngạc.

Chỉ mới mười lăm phút! Khổng Thích Thiên đã không kiên trì nổi nữa sao?

Mọi người vốn cho rằng với thực lực của Khổng Thích Thiên, kiên trì nửa tiếng cũng là chuyện dễ dàng, nhưng vì sao mới mười lăm phút anh ta đã thất bại?

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ thê thảm của anh ta, e rằng ở lại thêm một hai phút nữa sẽ chết ở trong đó.

“Khổng Thích Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Nam Cầm tiến tới, nhìn anh ta một lượt, hỏi.

“Trong đó… rất lợi hại! Rất lợi hại!”.

Khổng Thích Thiên la lên hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và ngạc nhiên, rõ ràng anh ta vẫn chưa hoàn hồn.

Nhìn thấy vậy, Nam Cầm và Joel đưa mắt nhìn nhau.

“Cậu Khổng, cậu không sao chứ? Người đâu, mau đưa cậu Khổng đi chữa trị!”, Ngũ trưởng lão vội hét lên.

“Vâng!”.

Người của Huyết Ma Tông ở cạnh vội vàng tiến tới dìu Khổng Thích Thiên.

“Không cần!”.

Bấy giờ Khổng Thích Thiên mới hoàn hồn, đẩy người bên cạnh ra.

“Cậu Khổng”, Ngũ trưởng lão ngạc nhiên.

“Chút vết thương này chẳng là gì, không cần lo lắng, tiếp theo tới ba người rồi”, Khổng Thích Thiên cắn răng, vẫn có chút không phục, định ngồi ở đây xem biểu hiện của ba người còn lại.

Ngũ trưởng lão biết ý định của anh ta, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không khuyên nữa.

“Lượt thứ hai đến ai?”, Joel hỏi.

“Để tôi”, Nam Cầm khẽ hít sâu một hơi, cất bước uyển chuyển đi vào bên trong.

Ầm ầm…

Cửa lại bị đóng, không ai nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong.

Nhưng bây giờ bọn họ cũng không cần phải xem tình hình của Nam Cầm nữa, bọn họ chỉ quan tâm một điều!

Cô ta có thể kiên trì bao lâu?

Nhìn Khổng Thích Thiên bị đánh thê thảm như vậy, bọn họ cũng có chút lo lắng cho hoàn cảnh của Nam Cầm.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Khổng Thích Thiên cũng hồi hộp chờ đợi.

Mãi cho tới mười lăm phút sau, Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài, Khổng Thích Thiên hơi rầu rĩ.

Anh ta biết ván cược này anh ta đã thua.

Mười lăm phút trôi qua, Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài.

16 phút!

17 phút!

18 phút!

Vẫn không thấy động tĩnh nào.

“Ngũ trưởng lão, vì sao cô Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài? Cô ấy không có bất trắc gì ở trong đó chứ?”, Khổng Thích Thiên hơi sốt ruột, vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng hỏi.

Rốt cuộc trong đó nguy hiểm thế nào, anh ta hiểu rất rõ.

Nhưng Ngũ trưởng lão lại lắc đầu.

“Yên tâm đi, nếu cô Nam Cầm muốn từ bỏ, cô ấy chỉ cần hét lên là được, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”.

“Nhưng…”.

Khổng Thích Thiên vẫn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.

Cứ vậy cho đến 21 phút sau, cửa mới chậm rãi mở ra.

Nam Cầm đầy vẻ mệt mỏi bước ra khỏi cửa.

“Cô Nam Cầm!”.

Mọi người chạy tới hỏi han.

Trạng thái của Nam Cầm tốt hơn Khổng Thích Thiên nhiều. Mặc dù trên người cô ta cũng bị thương, nhưng không thê thảm như Khổng Thích Thiên.

"Thế nào? Cô Nam Cầm, trong đó vui không?”, Joel cười hi hi hỏi.

“Rất vui! Nhưng phải chú ý, đừng mải chơi quá!”, Nam Cầm thở ra một hơi, khẽ cười đáp.

“Yên tâm, tôi thì không đâu! Chỉ sợ người nào đó không cẩn thận chết ở trong đó thôi!”.

Joel nheo mắt lại, nhìn về phía Lâm Chính.

“Tiếp theo tới anh hay là tới tôi?”, Lâm Chính không hề tức giận, chỉ hờ hững hỏi.

“Tới tôi đi!”.

Joel khẽ cười, cất bước vào trong.

Lâm Chính nhắm mắt dưỡng thần, ở một bên chờ đợi.

Nhưng biểu hiện của Joel lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Anh ta ở trong đó tròn một tiếng mới ra ngoài!

Thực lực của anh ta… đáng sợ như vậy sao?

Đọc truyện chữ Full