Lâm Chính ở bên trong đánh nhau tối tăm mặt mũi, người ở bên ngoài cũng chờ đến sốt cả ruột.
"Sao vẫn chưa ra nhỉ?".
"Đã 40 phút rồi".
"Không ngờ thần y Lâm lại lợi hại như vậy".
"Chẳng lẽ cậu ta có thể cầm cự trong đó một tiếng? Thế chẳng phải sẽ phá vỡ kỷ lục của Joel sao?".
"Không hổ là thần y Lâm".
Xung quanh xì xào bàn tán.
Sắc mặt của Joel vô cùng khó coi.
"Anh Joel, xem ra trận cá cược này anh không dễ thắng đâu", Khổng Thích Thiên đi tới, mỉm cười nói.
Anh ta đang châm chọc Joel.
"Bây giờ đã được 49 phút, 11 phút nữa thôi là thần y Lâm sẽ phá vỡ kỷ lục của anh. Anh Joel, theo lời hẹn trước đó, thì anh phải giao tính mạng của anh vào tay thần y Lâm đấy", Nam Cầm cũng ghé lại gần, che miệng cười nói.
Joel nghe thấy thế liền tái mặt.
"Mới được 49 phút, bây giờ cậu ta vẫn chưa phá được kỷ lục, cậu ta chưa thắng", Joel cắn răng đáp.
"11 phút thì nhanh lắm", Nam Cầm liếc nhìn anh ta, nói.
Joel thầm siết chặt hai bàn tay, đôi mắt màu xanh lam đầy hung ác.
Anh ta im lặng một lát rồi khàn giọng nói: "Tôi đi vệ sinh một lát".
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Nam Cầm và Khổng Thích Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta.
"Anh ta đi vệ sinh thật sao?", Khổng Thích Thiên không nhịn được hỏi.
"Việc này thì liên quan gì đến tôi?", Nam Cầm hỏi vặn lại.
Khổng Thích Thiên sửng sốt, nhìn về phía Ngũ trưởng lão. Lúc này, đám Ngũ trưởng lão vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng ngồi thiền, chờ Lâm Chính ra khỏi bàn cờ, không chú ý đến phía Joel.
Cùng lúc đó, trong bàn cờ Huyết Ma.
Bịch!
Lâm Chính lại tung một quyền đánh tan quân Tốt ở trước mặt.
Anh đã giải quyết được hai Tốt một Xe của đối phương.
Tất cả số Xe, Mã, Pháo còn lại đều đánh tới.
Bọn chúng như một tấm lưới lớn, bao vây lấy Lâm Chính.
"Cơ hội tốt!".
Lâm Chính nhắm trúng thời cơ, lập tức vượt qua sông, đánh về phía quân Tướng ở chính giữa phía sau.
Chỉ cần hủy được quân Tướng là sẽ thắng ván cờ.
Hai mắt anh sáng rực, trong lòng tràn ngập mong đợi.
Xe, Mã, Pháo ở phía sau không thể theo kịp tốc độ của anh, chúng lần lượt qua sông, đuổi theo Lâm Chính.
Lâm Chính nâng tốc độ lên đến cực hạn, không cho chúng cơ hội phản ứng. Anh nhắm trúng quân Tướng, định tung một chưởng tới.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bỗng dưng.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng phá không quỷ dị vang lên.
Lâm Chính chấn động, chỉ thấy hai quân Tượng đồng thời ra tay, ép về phía Lâm Chính.
Bọn chúng nhảy lên không trung, cao gần 10m, sau đó giáng từ trên trời xuống như Thái Sơn ập đến.
Nếu bị quân Tượng đè trúng, thì e là sẽ tan xương nát thịt mất.
Lâm Chính đanh mặt, đang định lùi lại.
Nhưng khoảnh khắc anh lùi về phía sau, lại có hai thanh thạch kiếm chém tới.
Là Sĩ!
Chuyện này là sao?
Tại sao Tượng và Sĩ không hành động dựa vào cách đi cố định của chúng, mà lại có thể di chuyển tùy ý giống anh, không chịu sự khống chế của địa điểm chứ?
Lâm Chính hoảng sợ, không kịp suy nghĩ vấn đề này, chỉ đành vội vàng rút lui.
Nhưng giờ phút này... anh đâu còn đường lui?
Xe Mã Pháo ở phía sau đã đánh tới.
Lâm Chính suýt nữa rơi vào đường cùng, chỉ đành lộn sang bên cạnh.
Khi anh bò dậy được, thì lồng ngực và vùng bụng đã có hai vết kiếm sâu hoắm, nhìn rất đáng sợ.
Máu tươi thấm ra.
Nhưng Lâm Chính không còn quan tâm đến vết thương ở lồng ngực được nữa.
Anh ôm miệng vết thương lùi lại liên tục.
Nhưng khi anh lùi lại, tất cả các quân cờ đều ùa tới.
Chẳng khác nào thiên quân vạn mã.
Lâm Chính có chút thở không kịp.
Giờ phút này, hình như anh đã tự ép mình vào tử cuộc.
Không thể giải được.
Chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn.
Lâm Chính hít sâu một hơi.
Trước tình cảnh hiện giờ, bất cứ ai cũng sẽ đầu hàng không chút do dự.
Dù sao thì sống sót mới là quan trọng nhất, nếu cố đấm ăn xôi tiếp tục chiến đấu, thì e là sẽ bị những quân cờ này xé xác ra mất.
Nhưng ánh mắt Lâm Chính bỗng dưng trở nên lạng lẽo, nhìn về phía quân Tướng ở phía sau những quân cờ này.
Anh vẫn không cam lòng chịu thua.
Lúc này, quân Tướng đang đứng lẻ loi một mình phía sau tất cả các quân cờ.
Chính là lúc này.
Lâm Chính nhanh chóng suy nghĩ, sau đó bỗng vượt qua sông, trở về vị trí của mình, rồi lại đi vòng qua Xe Mã Pháo bên bờ đối diện, lại vượt qua sông, xông thẳng về phía quân Tướng.
Giờ phút này, toàn thân Lâm Chính đằng đằng sát khí, sức mạnh được đẩy đến cực hạn. Anh giơ hai cánh tay lên, ngón tay nắm thành quyền, đánh về phía quân Tướng kia.
"Chính là lúc này!".
Một quyền định càn khôn!