Sau khi Đại trưởng lão hạ lệnh, hai đệ tử liền chạy tới đóng cổng lại.
"Các ông làm cái gì vậy?".
Mấy bảo vệ hết lòng canh gác thấy thế liền quát lớn.
Nhưng bọn họ vừa dứt lời.
Bịch bịch bịch...
Đệ tử Huyết Ma Tông lóe người lên, đánh vào lồng ngực mỗi người một chưởng, cả đám bảo vệ lập tức phun ra máu, gục xuống đất, không rõ sống chết.
"Hả?".
Những người dân và học giả bình thường thấy thế đều sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Tần Bách Tùng không nhịn được nữa, cắn răng định ra mặt.
"Ông Tần, ông không được kích động", người bên cạnh vội khuyên.
"Những người này đều là hạng hung tàn độc ác, bọn họ đã cho người bao vây tất cả lối ra vào ở nơi này. Nếu tôi còn không ra mặt, ai mà biết bọn họ sẽ làm những chuyện tày trời gì chứ? Các cậu mau báo cảnh sát đi, để tôi đối phó với bọn họ", Tần Bách Tùng quát, rồi đi ra ngoài cửa tòa nhà chính.
"Tôi là viện trưởng ở đây, xin hỏi ông muốn làm gì vậy?", Tần Bách Tùng sẵng giọng.
"Ồ, chịu ra mặt rồi hả?", Đại trưởng lão cười khẽ: "Vậy thì chắc là ông cũng đã nghe thấy những lời tôi vừa nói nhỉ? Thần y Lâm của các ông đã chết trong tay Huyết Ma Tông chúng tôi, tôi nghĩ các ông cũng không có năng lực để phản kháng, hãy ngoan ngoãn thần phục Huyết Ma Tông chúng tôi đi, thế nào?".
"Ông nhầm rồi, học viện Huyền Y Phái chúng tôi không phải là thế lực tông tộc gì cả, nó là nơi chữa bệnh cứu người, thảo luận y học lý luận. Những người đến đây đều là bệnh nhân hoặc học sinh đến để học tập, bọn họ không thuộc về tổ chức này, nên không có chuyện quy thuận hay thần phục ai cả, ông hiểu chưa?", Tần Bách Tùng chắp hai tay sau lưng, nói đầy hiên ngang lẫm liệt.
"Khốn kiếp!".
Đại trưởng lão nổi cơn tam bành, giơ tay cách không đánh một chưởng.
Bốp!
Tần Bách Tùng đã chừng này tuổi, còn bị tát một cái, lập tức ngã nhào xuống đất.
"Ông Tần!".
"Viện trưởng Tần!".
Những người ở phía sau ùa tới, vội đỡ ông ta dậy.
"Lão già chó chết, các ông nghe cho rõ đây! Tôi không quan tâm học viện Huyền Y Phái là cái gì, tóm lại tông chủ của chúng tôi đã nhìn trúng, bây giờ các ông chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất là đi theo chúng tôi, đến Huyết Ma Tông cống hiến cho chúng tôi. Thứ hai là hôm nay tôi sẽ giết hết học viện Huyền Y Phái!", Đại trưởng lão tức giận quát.
"Ông... ông đừng có ngông cuồng! Chúng tôi đã báo cảnh sát, họ sẽ đến ngay thôi!".
"Cảnh sát? Ha ha, ông nghĩ đồn cảnh sát không có người của Huyết Ma Tông chúng tôi sao? Nếu chúng tôi đã dám đến đây, thì đương nhiên đã chuẩn bị kĩ càng, sẽ không có ai đến làm phiền chúng tôi đâu", Đại trưởng lão cười khẩy.
Mọi người nghe thấy thế đều tỏ vẻ sợ hãi.
"Chết tiệt!".
Hùng Trưởng Bạch tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Vèo!
Đúng lúc này, Long Thủ ở bên cạnh không nhịn được nữa liền ra tay, phóng một cây châm bạc đâm vào tử huyệt trên người Đại trưởng lão, ý đồ hạ gục ông ta.
Nhưng châm bạc còn chưa bay đến, đã bị Đại trưởng lão giơ tay bắt được, kẹp chặt giữa ngón tay.
"Ha ha, so với thần y Lâm thì châm của ông quả thực kém xa", Đại trưởng lão lắc đầu.
"Châm thuật của tôi đúng là không bằng thầy, nhưng ông cũng đừng đắc ý, chờ thầy tôi về nhất định sẽ cho ông biết tay", Long Thủ cắn răng đáp.
"Các ông bị điếc à? Chẳng phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Thần y Lâm chết rồi!", Đại trưởng lão cười khẩy đáp.
"Ông đừng có lừa chúng tôi! Thầy tôi có bản lĩnh thông thiên, y thuật cao siêu, là người mà các ông có thể giết được sao?", Tần Bách Tùng lau mặt, lạnh lùng nói.
"Xem ra các ông vẫn không chịu tin!".
Đại trưởng lão lấy điện thoại ra, phát một video.
Đó chính là video quay cảnh chiếc lồng giam đang cháy ở trong cấm địa.
“Thầy của các ông đang ở trong chiếc lồng này! Lửa trong lồng đã cháy tròn một ngày! Ai có thể sống sót trong ngọn lửa chứ?”, Đại trưởng lão cười nói.
“Cái gì?”.
Mọi người trợn mắt há mồm.
“Không thể nào!”.
Đám người Tần Bách Tùng, Mã Hải đều muốn suy sụp.
Long Thủ không ngừng day mắt, cũng không dám tin.
Nhưng với thế lực của Huyết Ma Tông thì cần gì phải lừa bọn họ chứ?
“Lẽ nào… thầy đã thực sự gặp chuyện bất trắc?”.
Cơ thể Long Thủ lảo đảo, dựa lưng vào tường, tâm trạng chán chường.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, các ông hàng hay là không hàng?”, Đại trưởng lão đã mất kiên nhẫn, cất điện thoại đi, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hỏi các ông một lần cuối”.
Không ai nói gì.
Có người lén lau nước mắt.
Có người sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, cả người thất thần.
Đại trưởng lão nổi giận, không nhiều lời nữa, đang định giơ tay lên hạ lệnh cho đệ tử đại khai sát giới.
Nhưng đúng lúc này, Tần Bách Tùng bỗng ngẩng đầu lên, khàn giọng nói.
“Hàng, hàng! Tôi sẽ bảo bọn họ thần phục Huyết Ma Tông các ông! Mong ông đừng làm hại bọn họ!”.
“Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm!”.
Đại trưởng lão vỗ tay bôm bốp, nhưng dường như ông ta lại nghĩ ra gì đó, nhìn Tần Bách Tùng nói: “Lão già chó chết, ông bảo bọn họ thần phục! Vậy ông thì sao?”.
“Tôi sẽ không đầu hàng! Ông giết thầy tôi, sao tôi có thể khuất phục trước ông chứ? Tuy Bách Tùng không phải là võ sĩ, nhưng dù là bác sĩ thì cũng có khí phách! Dù tôi có chết cũng không đầu hàng!”.
Tần Bách Tùng đứng lên, phẫn nộ nhìn Đại trưởng lão, lớn tiếng quát.
Từng lời đanh thép!