Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.
Một bà thím xách giỏ rau đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm cảnh tượng bên trong.
Hiển nhiên, bà ta đã bị dọa sợ.
Dáng vẻ thê thảm của Tần Bách Tùng lúc này đúng là khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, trên mặt bà thím lộ ra vẻ tức giận.
Vô cùng tức giận!
Loại tức giận mà liếc mắt là có thể nhìn ra, gần như là huyết mạch sôi sục!
Bà ta vội lấy điện thoại ra, mở chức năng quay phim, quay lại cảnh tượng nơi đây, đồng thời la lên: “Mau nhìn này, mau nhìn này! Phó viện trưởng Tần của Học viện Huyền Y Phái bị một đám du côn đánh thành thế này! Đám du côn này thật độc ác! Bọn họ không phải con người! Bọn họ là một đám súc sinh! Ngay cả Phó viện trưởng Tần mà cũng đánh…”.
“Bà già! Bà ở đây nói nhảm gì đấy?”.
Một đệ tử của Huyết Ma Tông không nhịn được chạy nhanh tới trước, hất văng điện thoại trong tay bà thím.
Rắc.
Màn hình điện thoại nứt ra.
Mắt bà thím trợn tròn, sau đó nhào tới trước, gào khóc như điên: “Sao cậu lại làm hư điện thoại của tôi? Đền tiền! Thằng khốn! Hôm nay cậu phải đền tiền cho tôi! Đền tiền!”.
“Con mẹ bà muốn chết à?”.
Đệ tử Huyết Ma Tông ngập tràn lửa giận, tát vào mặt bà thím.
Bà thím chỉ là người bình thường, sao có thể chịu được cái tát như vậy?
Bà ta bị tát xoay tại chỗ mấy vòng, nhổ ra chiếc răng lẫn máu, sau đó nặng nề ngã xuống đất, không còn động tĩnh.
“Mẹ!”.
Phía sau bỗng vang lên tiếng hét lớn.
Nhìn lại thì hóa ra là con gái của bà thím.
Cô ta ngơ ngác nhìn cảnh này, sau đó cũng lấy điện thoại ra, khóc lóc: “Chồng à! Anh hãy đến học viện mau đi, mẹ bị người ta đánh này! Hu hu hu…”.
Sau vài cuộc điện thoại, cô ta cũng dùng điện thoại quay video, khóc lóc: “Mọi người nhìn này, mẹ tôi can ngăn đám côn đồ này đánh Phó viện trưởng Tần mà cũng bị đánh luôn! Đám người này không phải con người! Mọi người mau đến Học viện Huyền Y Phái, bắt những kẻ mất hết tính người này đi…”.
“Con mẹ nó, hết người này tới người khác, chưa thôi phải không?”.
Đệ tử đó cũng bước tới, tát vào mặt người phụ nữ.
Xương gò má của người phụ nữ đó bị đánh nứt, lập tức ngất xỉu, không còn động tĩnh.
Trong mắt những người học võ, người dân bình thường chẳng khác nào sâu kiến, bọn họ muốn giết thật sự quá đơn giản.
Nhưng… thế đạo này không phải thế giới trượng kiếm giang hồ như thời cổ đại.
Đây là một thế giới tuân thủ pháp luật.
Xử lý xong người phụ nữ, đệ tử đó cực kỳ hài lòng, nhổ nước bọt, sau đó quay lưng đi.
Ngược lại, Đại trưởng lão cảm thấy không ổn.
“Trưởng lão, chúng ta tiếp tục đi, tôi nghĩ những người của Huyền Y Phái này sẽ ngoan ngoãn nghe lời”, một người cười nói.
“Ừ, vậy cứ tiếp tục đi!”, Đại trưởng lão do dự một lúc rồi khẽ gật đầu.
Bọn họ chuẩn bị tiếp tục giày vò Tần Bách Tùng.
Két!
Đúng lúc đó, vài chiếc xe đột nhiên dừng trước cửa của Học viện Huyền Y Phái, sau đó bảy tám người đàn ông đi xuống.
“Ai ức hiếp Phó viện trưởng Tần?”.
“Phó viện trưởng Tần khám bệnh cho người dân không thu tiền, người tốt như vậy chẳng khác nào Bồ Tát sống! Kẻ chết giẫm nào lại dám động vào ông ấy?!”.
Mấy người đàn ông đó hét lên.
“Ha ha, kẻ không biết điều càng lúc càng nhiều”.
Các đệ tử Huyết Ma Tông cười nhạt, không hề khách sáo đi về phía đám người đó.
“Đuổi hết đám người tạp nham đó đi, không cần khách sáo, sau đó khóa cửa lại!”, Đại trưởng lão cũng bị những người đó làm bực bội.
Ngay khi những đệ tử đó chuẩn bị ra tay…
Két!
Két!
Két…
Càng lúc càng nhiều chiếc xe dừng trước cửa Học viện Huyền Y Phái, đồng thời nhiều người nhanh chân chạy vào Học viện Huyền Y Phái.
Những người đó ăn mặc khác nhau, trang phục bình thường, tất cả đều là cư dân ở gần đây.
Nhìn qua lại là hơn trăm nghìn người, phủ kín trước cổng, giống như cái chợ.
“Là ai ức hiếp Phó viện trưởng Tần?”.
“Trời ạ, đó là Phó viện trưởng Tần?”.
“Bọn họ thật sự đã ra tay với Phó viện trưởng Tần?”.
“Súc sinh! Súc sinh!”.
“Ban ngày ban mặt còn có vương pháp hay không?”.
Nhìn tình trạng thê thảm của Tần Bách Tùng lúc này, tất cả mọi người đều tức giận.
Bọn họ bao vây lại.
Những đệ tử của Huyết Ma Tông cũng ngơ ngác.
Sức mạnh quần chúng rất vĩ đại, mặc dù bọn họ võ công siêu phàm, nhưng nhìn thấy nhiều người ùa tới như vậy lại cảm thấy thua về khí thế…
Người của Huyết Ma Tông sững sờ.
Người của Học viện Huyền Y Phái cũng sửng sốt.
“Mau thả người!”.
Lúc này, không rõ là ai hét lên.
Tất cả mọi người đồng loạt giơ cao tay, hô lớn: “Thả người! Thả người! Thả người!”.
Tiếng hô như sấm, đinh tai nhức óc.
Đám người Huyết Ma Tông cảm thấy áp lực gia tăng.
“Trưởng lão!”.
Bọn họ quay sang nhìn Đại trưởng lão, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ hung dữ.
Đại trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng: “Một đám không biết điều, dám can thiệp vào chuyện của Huyết Ma Tông? Nếu đã như vậy thì đừng khách sáo với bọn họ nữa! Ra tay! Để bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Đệ tử Huyết Ma Tông hô lớn, chuẩn bị ra tay.
Toàn một đám người thường, bọn họ lại không đối phó được sao?
Đúng lúc đó…
Ting ting ting!
Két…
Xe và người chạy tới Học viện Huyền Y Phái càng lúc càng nhiều.
Cả học viện đã có đến mấy nghìn người, lấp đầy cả sân tập của học viện.
Những đệ tử chuẩn bị ra tay đều dừng lại, mắt mở to nhìn xung quanh.
Bọn họ không dám hành động tùy tiện.
Bởi vì bọn họ phải xác định một chuyện.
“Trưởng lão… chúng ta phải… giết sạch những người ở đây sao?”.
Tàn sát mấy nghìn người?
Sao bọn họ dám?