Giọng nói sang sảng vang khắp cả tông.
Nhất thời, Huyết Ma Tông trở nên sôi sục.
Rất nhiều chim chóc kinh sợ bay ra khỏi khu rừng.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, từng bước đi tới.
Lúc này, trước cổng Huyết Ma Tông đã có gần trăm tinh nhuệ đứng đó, ngoài ra còn có mấy trưởng lão của Huyết Ma Tông.
Bọn họ nở nụ cười, nhìn Lâm Chính đang tiến đến.
Hiển nhiên, tất cả bọn họ đều đoán được Lâm Chính sẽ đến đây.
Nhưng bọn họ không hề hoảng sợ, vì họ đã có sách lược ứng phó.
"Nếu các ông muốn sống thì mau rời khỏi đây đi, tông chủ của các ông bảo các ông đến đây để chịu chết thôi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm, Huyết Ma Tông chúng tôi có thể nhốt cậu nướng cậu một lần, thì cũng có thể nướng cậu lần thứ hai. Lần trước là vì Huyết Kiêu phản bội mới để cậu thoát được, tôi nghĩ chắc chắn lần này cậu mọc cánh cũng khó thoát", một trưởng lão mỉm cười nói: "Hãy nhìn dưới chân cậu đi".
Lâm Chính hơi cúi xuống.
Phát hiện dưới chân anh có một trận ấn rất lớn.
Trận ấn này được bôi máu tươi, nhìn giống như một loại tà trận nào đó, nhưng Lâm Chính nhìn ra được bên dưới trận ấn này là một lớp cơ quan.
Lâm Chính đã giẫm vào cạm bẫy cơ quan của bọn họ, như chim trong lồng, mặc người giết thịt.
Chỉ có điều, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.
"Với tư cách là một bác sĩ thì tôi sẽ khuyên các ông, nhưng tôi chỉ khuyên một lần, muốn sống thì hãy rời khỏi đây ngay!".
"Thần y Lâm, tông chủ của chúng tôi cũng bảo chúng tôi khuyên cậu, nếu muốn sống thì hãy quỳ xuống thần phục đi", trưởng lão kia vẫn phớt lờ lời của Lâm Chính.
Những người còn lại cũng cười lớn.
"Trên đời này còn người ngu ngốc như vậy sao?".
"Hôm qua khó khăn lắm mới thoát được, kết quả hôm nay lại tới đâm đầu vào chỗ chết, đúng là nực cười".
"Đáng thương không khác gì thằng hề".
"Đúng vậy".
Các đệ tử của Huyết Ma Tông cười nói hô hố, ánh mắt lộ vẻ chế giễu. Trong mắt bọn họ thì Lâm Chính chẳng khác nào trò cười.
Lâm Chính không nhiều lời nữa, cất bước tiến về phía trước.
Nhưng khoảnh khắc anh vừa nhấc chân lên...
Ầm!
Mặt đất dưới chân anh phát nổ.
Một luồng sương máu đáng sợ bao trùm lấy Lâm Chính.
Sương máu có tính ăn mòn rất kinh khủng, có thể hòa tan sắt thép, làm rữa nát mọi thứ.
Thấy Lâm Chính bị sương máu nuốt chửng, các đệ tử Huyết Ma Tông ở bên ngoài đều cất tiếng cười sằng sặc.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một bóng dáng lao ra khỏi đám sương máu, xuyên qua những đệ tử và trưởng lão này như một cơn gió.
Chỉ trong phút chốc.
Tất cả đều bất động…
Sau đó, cổ bọn họ đều xuất hiện một lỗ máu cực nhỏ.
Chỉ nhỏ bằng đầu kim, thậm chí còn không rỉ máu.
Nhưng nó lại lấy được mạng của bọn họ.
Phịch!
Cả đám người lập tức mất mạng.
Lâm Chính cất bước đi vào cổng Huyết Ma Tông.
Trong cổng không ngừng xuất hiện các đệ tử của Huyết Ma Tông.
Bọn họ chẳng nói chẳng rằng, vung đao lên chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhón châm bạc vung tới.
Vèo!
Châm bạc như sống lại, lao về phía đám người như tinh linh.
Người nào bị nó xuyên qua cổ là mất mạng tại chỗ.
Có người định dùng đao sắc trong tay đón đỡ.
Nhưng châm này dù mảnh nhỏ, lại có thể xuyên qua mọi thứ, ngay cả sắt thép cũng chẳng khác gì miếng đậu phụ.
Không ai ngờ một cây châm bạc nhỏ xíu cũng có thể giết được người.
Hơn nữa còn một kích chí mạng!
Lâm Chính tiến thẳng về phía trước, châm bạc xoay chuyển xung quanh, chỉ cần có người lại gần là sẽ bị nó đánh bay đi, rồi lấy mạng người đó.
Sau khi Lâm Chính giết gần 100 đệ tử Huyết Ma Tông, những người còn lại không dám lại gần nữa, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, sợ hãi bất an.
Lâm Chính nhanh chóng đến trước đại điện Huyết Ma Tông.
Ngoài Đại trưởng lão ra thì tất cả các trưởng lão của Huyết Ma Tông đều có mặt.
Đội Huyết Sát và Huyết Ảnh bao vây bên ngoài.
Trong cùng chính là tông chủ Huyết Ma Tông đang ngồi trên trường kỉ màu đỏ.
Ai nấy đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính.
Ánh mắt đầy thương hại và bình thản.
Cứ như đang nhìn một người chết...
"Đây chính là y võ sao? Quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, một cây châm như sợi tóc mà cũng có thể giết người, hôm nay bổn tông chủ coi như được mở mang tầm mắt rồi", tông chủ Huyết Ma Tông một tay chống cằm, bình tĩnh nói.
"Ông yên tâm, lát nữa tôi giết ông sẽ không dùng châm bạc này", Lâm Chính đáp.
"Cậu tự tin quá đấy thần y Lâm", tông chủ Huyết Ma Tông hơi thẳng người dậy, rồi lại nói: "Tôi rất tò mò trước đó cậu đã sống sót trong ngọn lửa lớn đó kiểu gì? Tuy cậu là tiên thiên cương khu, thì cũng không thể sống sót khỏi thế lửa như vậy được. Thần y Lâm, cậu có tiện nói lý do không?".
"Lão tiền bối kia đâu?", Lâm Chính khàn giọng hỏi.
Tông chủ Huyết Ma Tông rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa mắt nhìn người bên cạnh.
Người kia hiểu ý, giơ tay lên vẫy.
Lập tức có hai đệ tử Huyết Ma Tông khiêng một chiếc thùng gỗ lớn đi vào.
Trong thùng gỗ chứa đầy nước màu đỏ như máu.
Còn ông lão trước đó đang nằm trong thùng nước, không còn hình người.
Tứ chi ông ta đã bị chặt đứt, trở thành người lợn, mặt mũi vặn vẹo, tóc, lông mày, răng đều không còn, chỉ còn thở thoi thóp nhờ người của Huyết Ma Tông cưỡng chế kéo dài mạng sống.
Bọn họ muốn ông ta sống không bằng chết.
Lâm Chính đi tới bên cạnh thùng gỗ, vớt ông lão ra, nhưng anh biết nếu rời khỏi nước thì ông ta sẽ tắt thở ngay lập tức.
"Lão tiền bối, ông yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đưa ông rời khỏi đây, và chữa khỏi cho ông", Lâm Chính khàn giọng nói.
Ông lão mở một con mắt duy nhất ra, miệng há rất to, nhưng không thốt nên lời.
Lâm Chính đâm một châm vào người ông ta.
"Hình như cậu rất quan tâm đến lão già này? Thế này đi, chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết tại sao cậu có thể sống sót trong lửa lớn, thì lát nữa cậu chết, tôi cũng có thể cho cậu vào thùng gỗ này cùng ông ta, được không?", tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt cười nói.
"Thế thì cảm ơn ông".
Lâm Chính bình thản đáp: "Nếu vậy thì để tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản".
"Nguyên nhân gì?", tông chủ Huyết Ma Tông lập tức hỏi.
"Chỉ cần luyện được cơ thể võ thần là có thể chịu được lửa lớn như vậy", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đồng tử của ông ta liền co lại, cả người chấn động.
Ngũ đại trưởng lão ở xung quanh cũng biến sắc.
"Cơ... cơ thể võ thần?".
Bọn họ biết rõ điều này có nghĩa là gì.
Đó là thần thể chí cao vô thượng, so với tiên thiên cương khu mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Theo lịch sử ghi chép, những người tu luyện được cơ thể này gần như đã là sự tồn tại bất tử bất diệt, dùng từ mình đồng da sắt cũng không đủ để miêu tả về bọn họ.
"Không thể nào!".
Đúng lúc này, Nhị trưởng lão Huyết Năng khẽ gầm lên: "Thần y Lâm, cậu hù dọa ai chứ? Không ai có thể tu luyện được cơ thể võ thần cả! Loại cơ thể này chỉ có tác giả của một số sách võ bịa ra mà thôi. Chắc là cậu nghĩ rằng mọi người chưa từng thấy cơ thể võ thần nên nói hươu nói vượn chứ gì?".
"Đúng vậy".
"Chắc chắn là thế".
"Cậu ta đang dọa chúng ta thôi".
Không ít người phụ họa.
Lâm Chính liếc mắt nhìn ông ta: "Vậy sao? Thế... ông có muốn nếm thử không?".
Anh vừa dứt lời, Huyết Năng liền thót tim, vô thức lùi lại một bước.