TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1747: AI DÁM?

“À….không có gì…một người bạn của anh gần đây làm việc ở Bồ Thành nên anh đột nhiên có phản ứng như vậy…”, Lâm Chính vội vàng nói khéo.

“Vậy sao? Tóm lại là anh mau quay về đi”, Tô Nhu nói xong bèn tắt máy.

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn lái xe về nhà. Đương nhiên, cái gọi là nhà đối với anh mà nói đã không còn đúng nghĩa nữa rồi. Vì Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng không coi anh là con rể nữa.

Quả nhiên, vừa bước vào cửa thì Trương Tinh Vũ đã lạnh mặt, hừ giọng: “Tô Nhu, con kêu thằng này về đấy à?”

“Mẹ! Được rồi, mẹ bớt nói vài câu đi”.

“Bớt nói vài câu? Mẹ nói cho con biết, chồng của con chỉ có thể là chủ tịch Lâm thôi, những người khác đều không phải".

“Lâm Chính giúp mẹ bao nhiêu lần như vậy mà mẹ không bao giờ nhớ tới sao?”, Tô Nhu tức giận nói.

Trương Tinh Vũ còn định nói gì đó nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra ở nhà họ Trương lần trước nên thôi. Tô Quảng liếc nhìn Lâm Chính. Ông ta không nói gì.

Lâm Chính nhìn bọn họ rồi đi thẳng về phía Tô Nhu: “Đang yên đang lành tại sao em lại đi Bồ Thành? Hay là đừng đi nữa!”

“Giang Thành giờ nguy hiểm như vậy, em phải đi tới đó lánh nạn”.

“Lánh nạn?”

“Anh không xem thời sự à? Học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện lớn rồi. Ai ai cũng biết. Đến cả giám đốc Mã cũng suýt chết đấy”.

“Vậy chẳng phải chỉ nhằm vào thần y Lâm thôi sao?”

“Đúng vậy, đúng là nhằm vào thần y Lâm và Dương Hoa. Nhưng giám đốc Mã cũng nói với em rồi, có khả năng đối phương sẽ ra tay cả với em nữa. Lấy em ra uy hiếp thần y Lâm. Trước đó anh ấy định đưa em và Tiểu Thiên đi, nhưng em đi không thành. Lúc này tình hình có vẻ đang hòa hoãn, còn không đi thì sẽ không kịp mất. Tiểu Thiên hôm nay cũng cùng ông nội đi ra ngoại thành rồi, chúng ta cũng nên tới Bồ Thành sống tạm vài ngày thôi”.

“Em bảo cả anh đi? Lẽ nào em cho rằng đối phương cũng sẽ lấy anh ra để uy hiếp thần y Lâm?”, Lâm Chính hỏi.

“Chắc chắn không, nhưng mà...”

“Nhưng mà làm sao?"

Tô Nhu do dự rồi nói khẽ: “Nhưng đối phương sẽ lấy anh ra uy hiếp em”.

Dứt lời, Lâm Chính giật mình. Tô Nhu sửa soạn hành lý, đưa Trương Tinh Vũ và Tô Quảng xuống lầu. Lâm Chính cũng đi theo.

Ý của cô ấy là sống ở Bồ Thành vài ngày, đợi phía Dương Hoa có thông báo, mọi thứ bình thường trở lại thì quay trở về. Lâm Chính vốn định khuyên Tô Nhu ở lại. Vì dù sao Giang Thành cũng an toàn hơn, có người bảo vệ. Còn tới Bồ Thành thì lại khác.

Thế nhưng Lâm Chính với thân phận của một chàng rẻ hèn thì không thể khuyên nhủ được gì. Nếu dùng thân phận của thần y Lâm thì may ra còn đỡ nhưng sẽ dẫn tới nghi ngờ. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Chính vẫn quyết định đi với cô ấy một chuyến. Vừa hay anh cũng cần tới Bồ Thành xử lý công chuyện.

Tô Nhu không đi tàu hỏa, cô sợ có người sẽ chặn họ lại, thế là lái xe tới Bồ Thành.

Cô đổi sang một chiếc xe màu đỏ, đó là một chiếc xe cũ. Mặc dù nó rẻ nhưng nhìn cũng khá ngầu. Cần bốn tiếng đồng hồ để lái tới Bồ Thành. Tô Nhu lái khá nhanh, tầm ba tiếng là họ đã tới địa phận thành phố.

“Tô Nhu, con gọi điện cho cô họ đi. Nói với họ là chúng ta sắp tới nơi rồi”, Trương Tinh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ và lên tiếng.

“Mẹ, con đang lái xe. Mẹ gọi đi”, Tô Nhu nói.

“Con bé này”, Trương Tinh Vũ lắc đầu, lấy điện thoại ra.

Thế nhưng khi bà ta vừa ấn số thì

Đột nhiên...

Rầm~ Chiếc xe hình bị một thứ gì đó tông phải và mất kiểm soát.

“Á!”, Tô Nhu và Trương Tinh Vũ hét lên. Tô Quảng cũng hết hồn.

Chiếc xe mất phanh đâm vào dải phân cách. Lâm Chính vội vàng mở cửa xe bước xuống. Đạp mạnh chân ghìm chiếc xe lại để nó không bị lật, sau đó chộp lấy vô lăng: “Phanh nhẹ đi, đừng phanh mạnh”.

“Được...được...”, Tô Nhu mặt tái mét, run rẩy đạp chân phanh.

Chiếc xe từ từ tấp vào làn đường khẩn cấp. Thấy chiếc xe dừng lại, tất cả đều thở phào. Thế nhưng họ chưa kịp hoàn hồn thì một chiếc xe BMW đã đỗ ngay trước mũi xe của họ.

Ngay sau đó có hai cặp nam nữ hung hăng bước xuống gõ cửa xe của Tô Nhu: “Xuống xe cho ông. Mau!”

Tô Nhu run rẩy, kéo cửa kính xuống; “Có việc gì vậy?”

Thấy Tô Nhu đẹp như tiên nữ, mấy người kia giật mình. Đôi mắt đám đàn ông ánh lên vẻ ham muốn, còn các cô gái thì tỏ ra đố kỵ.

Người đàn ông đứng đầu bừng tỉnh, lạnh giọng: “Cô lái xe kiểu gì vậy? Suýt nữa thì hại chết chúng tôi, cô có biết không?”

“Tôi hại chết các anh?”

“Đúng vậy, cô chạy chậm như thế làm gì?

“Vừa này là xe của anh ở đằng sau phải không? Anh đụng xe tôi, giờ lại ăn nói với tôi như vậy, anh có thấy là quá đáng không?”, Tô Nhu tức giận nói.

“Bớt nói nhảm lại, đền tiền cho tôi. Bao gồm tiền sửa xe và tiền tổn thất về mặt tinh thần. Không có được một triệu tệ thì các người đừng hòng đi khỏi đây”, người đàn ông hừ giọng.

“Cái gì? Một triệu tệ?”, Tô Nhu trố tròn mắt.

“Báo cảnh sát đi”, Trương Tinh Vũ gào lên Tô Nhu cũng không hề do dự. Cô lập tức lấy điện thoại ra. Cô vừa lấy ra thì người phụ nữ bên cạnh đã giằng mất và vứt xuống đất.

Bụp! Chiếc điện thoại nứt năm, sáu đường.

Tô Nhu co đồng tử. Lâm Chính cũng chau mày.

Cô gái kia lên tiếng: “Gọi cảnh sát sao? Ai dám?”

Đọc truyện chữ Full