Môn chủ?
Tất cả mọi người đều bị hai chữ này làm kinh hãi.
Cái gì mà môn chủ?
Người trẻ tuổi này sao lại là môn chủ?
Cô gái đanh đá nghẹn lời.
Nông Hào đứng tại chỗ, thuốc lá bên miệng không ngừng rung lên.
Trong phòng chỉ có giọng nói của Sở đại sư vang lên.
Sở đại sư giữ tư thế dập đầu xuống đất, vừa sốt ruột vừa căng thẳng nói: “Môn chủ, đệ tử có mắt trong tròng xúc phạm đến người, mong môn chủ thứ tội, thứ tội…”.
Nhìn Sở đại sư danh tiếng lẫy lừng lại căng thẳng và sợ hãi như vậy, tất cả mọi người đều có cảm giác như đang nằm mơ, cực kỳ không chân thực.
Nông Hào hít sâu một hơi, liếc nhìn Lâm Chính, nói: “Sở đại sư, ông không nhầm lẫn chứ? Người này trẻ tuổi như vậy… sao lại là môn chủ?”.
“Láo xược!”, Sở đại sư đột nhiên nghiêng đầu quát lớn: “Cậu muốn chết hay sao? Dám nghi ngờ môn chủ của chúng tôi? Cậu có tin tôi chưởng chết cậu không?”.
Sở đại sư phản ứng kịch liệt như vậy khiến đám người Nông Hào giật mình.
Nhưng Nông Hào vẫn bình thản, nhỏ giọng nói: “Nếu Sở đại sư đã nói vậy thì nhất định là không nhầm lẫn. Sở đại sư, tôi nhớ ông là người của Lâm Giang Môn, vậy chắc người này là môn chủ của Lâm Giang Môn. Anh Lâm, thật xin lỗi, lúc trước không biết thân phận anh, chỉ là hiểu lầm, mong anh đừng để trong lòng!”.
“Anh sai rồi, tôi không phải môn chủ của Lâm Giang Môn”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thân phận môn chủ thế nào, há lại hạ mình ở một Lâm Giang Môn nho nhỏ chúng tôi? Lâm Giang Môn chúng tôi không có cả tư cách xách giày cho môn chủ”, Sở đại sư hừ lạnh.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Vậy… Vậy rốt cuộc anh là ai?”, Nông Hào cảm giác không hay lắm, ngạc nhiên trong chốc lát, vội hỏi.
“Thân phận của tôi… Anh Nông, không phải tôi đã nói với anh rồi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nói với tôi? Lúc nào?”, Nông Hào ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ lấy điện thoại ra quơ qua quơ lại.
Trong chốc lát, Nông Hào bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, tìm lại thông báo chuyển khoản vừa rồi, nghiêm túc đọc.
Phịch!
Chỉ mới nhìn lướt qua, Nông Hào đã ngã ngồi xuống đất, ánh mắt hơi đờ ra, điện thoại cũng bất cẩn rơi khỏi tay, ngã xuống đất.
“Anh Nông, anh sao vậy? Người này là ai?”, cô gái đánh đá ở bên cạnh vội hỏi.
Lúc này, dường như Nông Hào đã mất hồn, hai mắt vô hồn, không nghe lọt tai lời của ai.
Cô gái đanh đá sốt ruột, nhặt điện thoại lên xem.
Nhưng cô ta cũng chỉ mới nhìn lướt qua…
“A!”.
Cô gái đanh đá la lên, gương mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Anh không thể nào là thần y Lâm!”, cô gái đanh đá la lên chói tai.
Chỉ ba chữ đơn giản khiến đầu óc tất cả mọi người suýt nổ tung.
“Thần y Lâm?”.
“Cô nói gì?”.
“Anh ta… Anh ta là thần y Lâm của Dương Hoa?”.
Mọi người chạy tới, cướp lấy điện thoại từ trên tay cô gái đanh đá xem, sau đó tất cả đều hóa đá.
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, châm vào cổ mình.
Không lâu sau, một gương mặt giống như thiên thần xuất hiện trước mắt mọi người.
“Vì một số chuyện mà tôi không thể ngụy trang gương mặt mình, không ngờ tôi lại gặp phải chuyện thế này. Chuyến đi đến Bồ Thành lần này đúng là thú vị”, Lâm Chính thản nhiên nói, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn.
“Thần y Lâm, hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”.
Nông Hào đầu óc rối bời, nhưng lúc này anh ta cũng không nghĩ được gì nhiều, lập tức quỳ xuống ra sức xin lỗi: “Thần y Lâm, anh dùng thân phận ngụy trang của anh nên chúng tôi không thể nhận ra, đây là một hiểu lầm lớn. Nếu chúng tôi sớm biết là anh thì sao dám xúc phạm anh? Mong thần y Lâm tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đồng ý bồi thường bất cứ tổn thất nào cho anh!”.
Lúc này chỉ có thể xin lỗi.
Dù sao phía sau người này chính là Dương Hoa!
Nhà họ Nông sao có thể chống lại Dương Hoa?
Mọi người cũng vội vàng phụ họa.
Người không biết không có tội, bọn họ cũng không phải không có lý do biện bạch cho mình.
“Vậy lịch sử chuyển khoản thì sao?”.
Lâm Chính đột nhiên hỏi lại một câu.
Nông Hào sững sờ.
“Nếu anh nghiêm túc xem thì thật ra đã không xảy ra chuyện này. Nông Hào, tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh lại bỏ qua nó. Huống hồ, nếu tôi không phải thần y Lâm, e là mấy người chúng tôi sẽ bị anh xử chết ở Bồ Thành này đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt Nông Hào lúc xanh lúc trắng, cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, cắn răng nói: “Thần y Lâm, vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ anh muốn giết tôi? Chỉ chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần phải thế không?”.
“Chuyện nhỏ? Đối với tôi mà nói lại không phải chuyện nhỏ! Nhưng dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ không làm đến mức tuyệt đối. Giết các người thì không cần, tôi chỉ trả lại cho anh những gì anh nói trước kia mà thôi. Sở Thái!”.
“Có đệ tử!”, Sở đại sư đứng bật dậy.
“Đi, đánh gãy tay chân anh ta cho tôi”.
Anh dứt lời, Nông Hào hoàn toàn bùng nổ.
“Thần y Lâm! Anh đừng ức hiếp người quá đáng! Đây là Bồ Thành!”.
Anh ta nói xong, tất cả vệ sĩ xung quanh đều chĩa súng về phía Lâm Chính.
“Anh muốn ngọc nát đá tan cùng tôi sao?”, Nông Hào nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn gào lên.
“Ngọc nát đá tan?".
Lâm Chính nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ… anh đủ tư cách sao?”.