TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1766: CHẾT KHÔNG HẾT TỘI

Khi Lâm Chính bước ra khỏi nhà họ Nông, trên người anh đã dính không ít máu tươi.

Anh ngồi xuống băng ghế dài ở con đường đi bộ bên ngoài, châm một điếu thuốc, ánh mắt đầy bất lực và chán chường.

Anh không thích làm những chuyện này.

Nhưng không làm không được.

Nếu không chắc chắn chuyện hôm nay sẽ bị lộ.

Đến lúc đó, tổn thất và ảnh hưởng sẽ cực kỳ lớn, những người bên cạnh anh cũng sẽ vì vậy mà phải chịu tội.

Vì vậy anh thà làm kẻ ác một lần.

Đúng lúc này, Sở Thái bước tới.

"Chưởng môn", ông ta cung kính gọi.

Sở dĩ gọi anh như vậy là vì anh là chưởng môn của Kỳ Lân Môn.

"Làm tốt lắm", Lâm Chính bình thản nói.

"Xin chưởng môn tha tội, trước đó là tôi có mắt không tròng..."

"Chuyện đã qua rồi, phía nhà họ Thái thế nào rồi?".

"Họ vừa gọi tới, đã giải quyết xong".

"Tốt lắm, nhớ nói với bên ngoài là bọn họ chuyển nhà đi".

"Vâng, chưởng môn".

"Đúng rồi, đã tìm được người tôi bảo chưa?".

"Cô Ngải Hồng sao? Xin lỗi chưởng môn, chúng tôi đã phái người điều tra cả thành phố, nhưng đến giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì về cô Ngải Hồng".

"Gia tăng nhân lực, tiếp tục điều tra cho tôi".

"Tuân lệnh, nhưng chưởng môn, chúng tôi phát hiện ra một số thứ khá đặc biệt ở nhà họ Nông".

"Thứ đặc biệt?".

Lâm Chính hơi ngước lên.

Sở Thái lập tức dẫn Lâm Chính đến tầng hầm của biệt thự nhà họ Nông, phát hiện trong tầng hầm này vẫn còn một lối đi dẫn xuống dưới.

Đi xuống lối này mới nhìn thấy bên trong còn một tầng hầm nhỏ bằng sân bóng rổ. Trong tầng hầm này có không ít cô gái.

"Cái gì?", sắc mặt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

"Theo tài liệu chúng tôi lục soát ra được, thì nhà họ Nông và nhà họ Thái vẫn luôn cấu kết với nhau để buôn bán người, những thứ này là do Nông Thanh Sơn để lại", Sở Thái nói.

"Xem ra tôi giết cả nhà bọn họ lại là chuyện tốt", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng rồi phất tay: "Thả bọn họ ra".

"Thả cũng được... nhưng chưởng môn, nếu bây giờ phanh phui chuyện của nhà họ Nông, sẽ rất dễ khiến mọi người nghĩ là chúng ta cố ý làm vậy để hãm hại bọn họ".

"Ý của ông là..."

"Lặng lẽ đưa bọn họ về".

"Được, nhưng trước khi đi, đưa bọn họ đến xem thi thể của Nông Thanh Sơn, bọn họ muốn phát tiết thế nào thì tùy".

"Vâng".

Sở Thái gật đầu, lấy quần áo tới cho các cô gái, rồi thả hết bọn họ ra.

Biết những người này đến để cứu mình, các cô gái vốn đang sợ hãi tột độ cũng dần buông lỏng cảnh giác. Nhưng có một số người hình như bị ngược đãi quá mức, dẫn đến tinh thần có vấn đề, dù là ai đến gần cũng tấn công như phát điên, còn sống chết không chịu rời khỏi lồng giam.

Bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ đành đích thân tiếp xúc với bọn họ.

Châm bạc không thể chữa trị về tinh thần, phương thức chủ yếu nhất vẫn là tiến hành dẫn dắt hợp lý, dùng ngôn ngữ để trị liệu.

"Cô đừng sợ, chúng tôi đến để cứu cô, chúng tôi sẽ đưa cô về. Cô đã được an toàn, sau này sẽ không có bất cứ ai có thể làm hại cô nữa", Lâm Chính bước vào lồng giam, kiên nhẫn nói.

Cô gái nhìn Lâm Chính, tâm trạng vẫn rất kích động, chỉ nhỏ giọng nói: "Cút, cút đi, cút hết đi..."

Lâm Chính thở dài, tiến lại gần hơn, để cô gái có thể nhìn rõ mình, đồng thời dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng nói: "Cô gái, không sao nữa rồi, tất cả đã kết thúc".

Dường như lúc này cô gái mới nhìn thấy rõ Lâm Chính, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tà mị như thiên sứ của anh, cô ta lập tức ngây người, cộng thêm giọng nói dịu dàng, khiến cô ta không thể sinh lòng oán hận được nữa.

Cuối cùng, cô gái si mê nhan sắc của Lâm Chính, đi ra khỏi địa lao.

Sở Thái và quản lý Vương chạy tới giúp đỡ lập tức sắp xếp đưa những người này về nhà.

Lâm Chính cũng chuẩn bị về công ty chi nhánh tìm Tô Nhu.

Những chuyện phiền phức còn lại giao cho đám Sở Thái là được, Kỷ Văn cũng chạy từ Giang Thành đến giải quyết nốt cho Lâm Chính.

Trời đã chạng vạng.

Ba người Tô Quảng, Trương Tinh Vũ và Tô Nhu được sắp xếp ăn cơm ở nhà hàng bên cạnh công ty.

Tâm trạng Trương Tinh Vũ rất tốt, sau một phen hú vía, bà ta được an ủi không ít, ăn uống cũng thấy ngon miệng. Cộng thêm “Chiến Hổ 2” sắp công chiếu, theo bà ta thấy, đây lại là cơ hội tốt để bà ta nở mày nở mặt, không chỉ vì nữ chính của “Chiến Hổ 2” là người nhà họ Tô, mà bên đầu tư Chủ tịch Lâm còn là con rể tương lai của bà ta nữa.

Tô Quảng thì không quan tâm lắm, mắt vẫn cứ dán vào điện thoại.

Còn Tô Nhu tâm sự ngổn ngang, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn treo ngược cành cây.

"Hóa ra mọi người ở đây à?".

Lâm Chính đẩy cửa bước vào nhà hàng.

"Cậu đi đâu mà lâu vậy?", Trương Tinh Vũ liếc mắt nhìn anh.

"Xong việc rồi hả?", Tô Quảng hỏi.

"Xong rồi ạ", Lâm Chính gật đầu.

"Hừ, đương nhiên rồi, Chủ tịch Lâm đã đến rồi, sao đến lượt cậu chứ?", Trương Tinh Vũ cười khẩy, uống một ngụm rượu vang.

Lâm Chính hơi nhíu mày, không nói gì.

Đúng lúc này, Tô Nhu bỗng đứng phắt dậy.

"Lâm Chính, anh ra đây với em một lát, em có chuyện muốn nói với anh".

"Sao vậy?".

"Anh ra đây với em một lát".

Vẻ mặt Tô Nhu chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, sau đó đi ra khỏi nhà hàng.

Đọc truyện chữ Full