Lâm Chính sững sờ. Thực ra anh cùng từng nghĩ rằng Tô Nhu sẽ chất vấn như vậy. Nhưng khi cô ấy lên tiếng thì anh vẫn cảm thấy bất ngờ...
Anh bàng hoàng nhìn cô. Chỉ thấy lúc này cô gái trông vô cùng nghiêm túc. Đôi mắt chăm chú.
Cô ấy không hề nói đùa. Cô ấy muốn biết sự thật. Đôi mắt cô trông vô cùng hoang mang. Có lẽ nên nói thật rồi. Lâm Chính bừng tỉnh, khẽ hít một hơi thật sâu và nhìn cô. Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Tô Nhu, có phải em biết câu trả lời rồi không?”
“Biết rồi?”
“Thực ra anh đã sớm nói với em rồi. Anh chính là thần y Lâm, nhưng...em không chịu tin, anh cũng hết cách”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Ý của anh là...anh thừa nhận?”, Tô Nhu trố tròn mắt.
“Đúng vậy...anh thừa nhận, anh là thần y Lâm”, Lâm Chính nói.
Sự việc đã tới nước này, anh cũng không muốn giấu Tô Nhu nữa. Bởi vì do anh không nói rõ với Tô Nhu nên có thể vì vậy mà cô ấy bị tổn thương. Nếu đã vậy thì nói rõ một lần.
Tô Nhu cũng bàng hoàng. Cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, đồng tử co lại, cả người hóa đá, đến hơi thở cũng như ngưng lại.
Cô không ngờ người chồng vô dụng của mình, người được mệnh danh là kẻ bị cắm sừng lại chính là thần y Lâm.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Thế nhưng...Lâm Chính đã đích thân thừa nhận rồi thì còn có gì phải nghi ngờ chứ?
Tuy nhiên tất cả đều là sự suy đoán, không có chứng cứ xác thực gì cả .Chỉ vậy thôi mà đã nhận định rồi sao...
Tô Nhu ôm đầu, mặt tái mét. Cô muốn chấp nhận nhưng lại không dám. Muốn nghi ngờ mà lại không làm được.
Không ai có thể hiểu được cảm giác của cô lúc này. Có lẽ đến ngay cả cô cũng không thể hiểu được mình.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô đột nhiên đổ chuông. Tô Nhu vô thức lấy ra, nhìn số điện thoại và bỗng giật mình. Cô tưởng mình nhìn nhầm rồi lại ngẩng đầu nhìn Lâm Chính. Sau đó cô ấn nút nghe.
“Chào anh, ừm, là tôi...được...tôi tới ngay...”, nói xong, cô tắt máy.
“Ai gọi cho em vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi. Tô Nhu không trả lời ngay mà chỉ do dự một lúc rồi lại gọi điện thoại.
Một lúc sau, sắc mặt cô tái mét.
“Tô Nhu, sao thế?”, Lâm Chính lại hỏi. Anh vừa bước tới thì Tô Nhu đã tát cho anh một phát.
Bốp! Lâm Chính không ngờ Tô Nhu lại làm như vậy. Anh sững sờ.
"Em suýt nữa thì tin anh. Tên khốn này”, Tô Nhu tức giận, hai mắt đỏ au.
“Cái gì?”, Lâm Chính không hiểu.
“Anh căn bản không phải thần y Lâm. Em vốn cho rằng nếu anh không có bản lĩnh thì ít nhất cũng thật thà. Nhưng thật không ngờ anh lại dám lừa em. Hơn nữa, còn lừa hết lần này tới lần khác. Anh thật quá đáng”, Tô Nhu gào lên.
Lâm Chính há mồm trợn mắt, hoàn toàn không hiểu ý của Tô Nhu. Người nghi ngờ anh cũng là cô. Giờ người phủ nhận anh cũng là cô.
Cô gái này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Lâm Chính giận lắm.
Lúc này Tô Nhu mới đẩy điện thoại về phía Lâm Chính. Anh nhận lấy và lập tức như bị sét đánh. Điện thoại hiện rõ nhật ký cuộc gọi. Và số điện thoại của một phút trước...chính là của thần y Lâm.
Một phút trước...thần y Lâm đã gọi điện cho Tô Nhu ngay trước mặt Lâm Chính.
“Không...không thể nào?”, Lâm Chính cảm thấy tim đập thình thịch.
“Nếu anh nói anh là thần y Lâm thì số điện thoại này...anh giải thích thế nào đây”, Tô Nhu hỏi.
“Tô Nhu, số này chắc chắn là giả’.
“Là giả? Ý của anh là người kia có thể giả giọng thần y Lâm?”
“Không phải trước đó anh đã nói với em rồi sao? Anh mới chính là thần y Lâm. Điện thoại vẫn ở chỗ anh cơ mà. Số này chắc chắn là giả”, Lâm Chính vội lấy điện thoại ra và ấn số gọi.
Thế nhưng sau khi ấn thì điện thoại của anh truyền tới một âm thanh lạnh ngắt: "Xin lỗi, số điện thoại của Quý khách đã bị khóa..."
“Cái gì?”, Lâm Chính cảm giác đầu óc trống rỗng. Điện thoại của anh sao lại bị khóa rồi? Không thể nào! Vừa rồi anh còn có thể dùng, sao đột nhiên lại bị khóa chứ?
Lâm Chính bừng tỉnh, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Chắc chắn có người khóa số của anh sau đó sử dụng chiêu trò dùng số của anh gọi cho Tô Nhu.
Chắc chắn phải là hacker tầm cỡ nào đó. Lâm Chính mặt tối sầm.
“Điện thoại của anh gọi được không?”, Tô Nhu nói bằng vẻ vô cảm.
“Không gọi được, nhưng...”
“Đủ rồi Lâm Chính”, Tô Nhu cắt ngang lời anh: “Lâm Chính, em xin lỗi anh trước. Đúng ra em không nên nghi ngờ anh. Em ngốc quá, lại đi liên tưởng anh với thần y Lâm. Em đúng là kẻ ngốc nhất trên đời”.
“Tô Nhu, anh thật sự là thần y Lâm”.
“Anh đừng có giảo biện nữa. Mặc dù em chưa từng chủ động gọi điện cho thần y Lâm nhưng em vẫn nhớ số điện thoại của anh ấy. Huống hồ, vừa nãy giọng của người trong điện thoại cũng chính là của thần y Lâm. Cứ cho là số điện thoại có vấn đề thì giọng nói cũng không thể nào giả được mà. Lẽ nào kẻ lừa đảo lại lợi hại đến thế".
“Điều này…”
“Lâm Chính! Anh còn không thôi đi sao? Không phải em giận việc anh có là thần y Lâm hay không mà em giận vì anh lừa gạt em”.
“Anh không hề lừa em”.
“Anh vẫn cứ khăng khăng cãi lại như vậy à? Thần y Lâm vừa rồi nói với em rồi. Anh đánh bạc trên mạng, dùng tên của anh ấy mượn 2 triệu tệ. Đúng không?”
“Cái gì? Đánh bạc?”, Lâm Chính trố tròn mắt.
“Em còn không biết là anh đã học đánh bạc đấy…Anh khiến em thất vọng quá”, Tô Nhu tức giận đấm vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cảm thấy rất mệt mỏi bèn chộp lấy tay của Tô Nhu và hét lên: “Đủ rồi”.
Tô Nhu run rẩy.
“Tô Nhu, em sao vậy? Sao lại đi tin một cuộc điện thoại chứ không phải tin anh? Lẽ nào em không có một chút sự tin tưởng nào dành cho anh sao?”, Lâm Chính gào lên.
Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Lần đầu tiên cô được thấy biểu cảm này của anh. Nhưng cô không hề nhượng bộ, chỉ bặm môi khẽ nói: “Sao lại không? Chỉ là vừa rồi em còn gọi cho người khác để xác nhận lại nữa. Lâm Chính anh đã lừa em…”
“Em tìm ai xác nhận?”, Lâm Chính hỏi.
“Mã Hải của Dương Hoa".
“Cái…gì?”