TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1774: NGẢI HỒNG

Đám tóc mào gà là hacker hàng đầu trong nước, thật ra nếu giết chết như vậy thì thật lãng phí.

Nhưng bọn họ đã động vào Tô Nhu, đó là giới hạn không thể vượt qua của Lâm Chính, đương nhiên Lâm Chính không thể tha bổng.

Nhưng nếu nói bọn họ cũng bị ép không còn cách nào, Lâm Chính vẫn biết nặng nhẹ, biết nên tìm ai tính sổ.

Nếu người đó là Ngải Hồng thì mau chóng đi tìm cô ta, sớm ngày kết thúc chuyện ở Bồ Thành.

Lâm Chính không có thời gian để lãng phí ở đây quá nhiều.

Dù sao chuyện Hồng Nhan Cốc vẫn chưa giải quyết triệt để.

Quản lý Vương của công ty con sắp xếp xe đến đón Lâm Chính.

Trên xe.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta đến bang Hắc Sa thật sao?”, quản lý Vương há miệng, cơ thể hơi run rẩy.

“Ông đang sợ cái gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Chủ tịch Lâm, bang Hắc Sa… không đơn giản…”.

“Sao không đơn giản?”.

“Cậu không biết chứ bang Hắc Sa là tồn tại mà nhà họ Thái và nhà họ Nông cũng không dám chọc giận. Bọn họ đã đặt chân ở Bồ Thành gần trăm năm, thế lực đằng sau đan xen phức tạp, rất mạnh mẽ, ai đối địch với bọn họ sẽ không có kết cục tốt. Chủ tịch Lâm, từ nhỏ tôi lớn lên ở Bồ Thành, thường xuyên nghe các tin đồn liên quan tới bang Hắc Sa, bọn họ không dễ đối phó”, quản lý Vương do dự một lúc rồi nói.

“Ồ? Đáng sợ vậy sao?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Anh còn tưởng bang Hắc Sa chỉ là một bang phái vùng xám tầm thường, bây giờ xem ra mình đã xem thường thành phố này rồi.

“Đừng quan tâm nhiều như vậy, tôi không gây rắc rối cho bang Hắc Sa, tôi chỉ tìm Ngải Hồng thôi! Mau dẫn tôi đi đi”, Lâm Chính nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm, mặc dù bang Hắc Sa thực lực hùng hậu, nhưng Dương Hoa chúng ta cũng không phải dễ chọc giận”.

Quản lý Vương vội vàng đạp ga.

Xe chạy đi thật nhanh.

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một câu lạc bộ đêm ở trung tâm Bồ Thành.

“Chủ tịch Lâm, nghe nói người phụ nữ tên Ngải Hồng đó ở bên trong, để tôi đi cùng cậu”, quản lý Vương nói.

“Không cần, tôi không vào đó gây sự, người đông lại không tiện. Ông đi về trước, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho ông”.

“Vâng, à đúng rồi, Chủ tịch Lâm, tôi đề nghị cậu hãy đội mũ đi”.

“Sao vậy?”.

“Bây giờ cậu là người nổi tiếng ở Bồ Thành, luôn có nhiều ánh mắt dõi theo cậu. Nếu cậu không muốn làm kinh động đến bang Hắc Sa, chỉ đơn thuần muốn tìm cô Ngải Hồng giải quyết sự việc thì nên đội mũ khiêm tốn một chút”.

Quản lý Vương cười nói, lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai từ trong xe.

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn đội lên đầu.

“Chủ tịch Lâm, có gì cần thì cứ việc dặn dò”.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.

Quản lý Vương như trút được gánh nặng, vội vàng cúi đầu khom lưng rời đi.

Hiển nhiên, ông ta không muốn có bất cứ đụng chạm gì với bang Hắc Sa.

Lâm Chính một mình đi vào quán bar.

May là quán bar đó không mở với bên ngoài giống như câu lạc bộ Dạ Lang, vừa đến gần cửa thì lập tức có người ra đón.

“Trông anh có vẻ lạ mặt, lần đầu anh đến chỗ chúng tôi chơi sao? Mời vào bên trong”.

Lâm Chính ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi thẳng.

“Tôi đến tìm Ngải Hồng, Ngải Hồng đang ở đâu?”.

“Ngải Hồng?”.

Người đó khẽ biến sắc, sau đó cười nhạt: “Anh tìm cô ấy có thể sẽ phải đợi lâu một chút. Bây giờ cô ấy đang tiếp rượu ở phòng số 3! Khách ở phòng số 3 không thể chọc giận, anh vào trong này uống vài ly, đợi cô ấy đi nhé”.

“Khách phòng số 3 là ai?”.

“Chuyện này tôi không thể nói bừa”.

“Bây giờ thì sao?”, Lâm Chính lấy vài tờ tiền ra nhét vào túi áo người đó.

Người đó vội vàng nhét tiền sâu vào, nhìn quanh, nhỏ giọng nói: “Hồng đường chủ của bang Hắc Sa chúng tôi và anh em của anh ta, anh đừng nói với người khác là tôi nói đấy nhé”.

“Hồng đường chủ của bang Hắc Sa? Ngải Hồng không phải người của bang Hắc Sa sao? Sao người của bang Hắc Sa bắt cô ta tiếp rượu?”.

“Chắc anh không biết, Ngải Hồng đâu phải người của bang Hắc Sa gì. Nhưng cô ta một lòng muốn chen chân vào bang Hắc Sa, Hồng đường chủ cũng nhắm vào tâm tư đó của cô ta nên cố ý gọi cô ta sang tiếp rượu”.

“Thế à?”.

Lâm Chính do dự một lúc, gật đầu: “Tôi không phá hoại chuyện của cô ta nữa, lấy vài chai rượu ngon ra cho tôi, tôi đợi ở bên ngoài”.

“Ha ha, có cần tôi tìm vài cô giúp anh không? Yên tâm, chắc chắn vóc dáng rất tốt, bảo đảm anh sẽ được thỏa mãn”.

“Không cần!”.

Lâm Chính nói, đi thẳng vào trong.

Trong quán bar đèn màu rực rỡ, DJ mở nhạc rung chuyển đến mức sàn nhảy cũng chấn động, vô số nam nữ điên cuồng nhảy múa, mặc kệ tất cả phóng túng bản thân.

Lâm Chính ngồi một mình ở trong góc, yên tĩnh chờ đợi.

Nơi này có thể nhìn thấy cửa của phòng số 3.

Thực tế anh không cần phải làm những việc này. Nhưng chuyến đi đến Huyết Ma Tông không có ông lão, Lâm Chính đã chết từ lâu.

Ông lão có ơn cứu mạng đối với anh, cho nên Lâm Chính chắc chắn phải tôn trọng ông lão, tôn trọng di ngôn của ông ấy.

“Anh chàng đẹp trai, có cần uống với anh một ly không?”, một cô gái trang điểm đậm, mặc quần đai đeo, người đầy mùi rượu lên tiếng.

Mặc dù Lâm Chính đội mũ, nhưng nửa gương mặt góc cạnh dưới mũ vẫn thu hút ánh nhìn của không ít phụ nữ.

Nếu Lâm Chính gỡ mũ xuống, quán bar này chắc chắn sẽ bùng nổ.

“Không cần, cảm ơn”, Lâm Chính lạnh lùng từ chối.

“Aiya anh đẹp trai, đừng lạnh lùng như vậy mà, nào, chúng ta đi thôi”, người phụ nữ không buông tha, bổ nhào tới.

Rầm!

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên.

Cửa phòng số 3 đột nhiên bị tông mở, một cô gái tóc tai bù xù lảo đảo chạy ra ngoài, té ngã trên sàn nhảy.

“A!”.

Vài tiếng hét lớn xen lẫn tiếng nhạc xập xình.

Người trong sàn nhảy lập tức tản ra.

Bọn họ ngạc nhiên nhìn cô gái dưới đất.

Cô gái trông chỉ mới hai mươi tuổi, mũi chảy máu, trên mặt có dấu tay đỏ chót. Tuy ăn mặc rất hở hang, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ non nớt.

Cô ta lau máu trên mũi và khóe mắt, lảo đảo đứng dậy.

Đúng lúc này, vài người đàn ông xăm mình chạy ra từ phòng số 3.

Trong đó có một gã đeo kính, để đầu trọc chạy thẳng vào sàn nhảy, túm tóc cô gái đó tát.

Bốp!

Cô gái lại bị tát ngã ra đất.

Người xung quanh sợ đến mức nhanh chóng lùi lại.

“Là bang Hắc Sa!”.

“Cẩn thận một chút, đừng chọc giận bọn họ”.

Mọi người cúi đầu bàn tán.

“Con khốn, giả vờ thanh cao cái gì? Tao thích mày là nể mặt mày rồi, mày nghĩ loại như mày xứng lên giường tao sao? Đừng có không biết điều!”, gã đàn ông hùng hổ mắng.

Cô gái nhổ máu trong miệng ra, không lên tiếng.

Lúc này, gã đàn ông cao to cởi quần xuống, cười dữ tợn: “Nghe đây, bây giờ mày mau lăn qua đây, giữ nó cho tao! Tao sẽ đồng ý chuyện của mày! Nghe chưa?”.

“Cái gì?”, cô gái tức giận, phẫn nộ nhìn gã đàn ông.

“Qua đây!”, gã đàn ông quát lên, mắt lộ vẻ dữ tợn.

Cô gái vừa thẹn vừa giận, muốn đứng dậy rời đi.

Nhưng cô ta vừa định đứng dậy thì bị người bên cạnh ấn xuống.

“Ngải Hồng, cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Hồng đường chủ để ý cô là nể mặt cô! Cô ngoan ngoãn nghe lời Hồng đường chủ đi! Sau này cô sẽ là người của bang Hắc Sa chúng tôi! Nếu không, hôm nay không những Hồng đường chủ chơi cô mà e rằng sau khi anh ấy chơi xong bọn tôi cũng được chia phần đấy!”, người bên cạnh cười híp mắt khuyên nhủ.

Gã vừa dứt lời, đám người xung quanh hùa theo cười to.

Cô gái cúi đầu, phẫn hận không thôi, lại vô cùng tuyệt vọng.

Lâm Chính ở bên này đi tới, nhìn cô gái, ánh mắt ngạc nhiên.

“Ngải Hồng?”.

Đọc truyện chữ Full