TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1785: XEM AI CHÁN SỐNG

Mấy ảnh ngự đứng sau lưng Lâm Chính.

Bộ giáp sắt trên người bọn họ đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trường kiếm trong tay vẫn đang nhỏ máu.

Thang Hắc Sa mở to hai mắt, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt to béo túa mồ hôi ròng ròng.

"Không thể nào... Không thể nào... Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào...", Thang Hắc Sa run rẩy chỉ vào Lâm Chính: "Sao... sao cậu đã ra đây rồi? Người của tôi đâu? Bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của tôi đâu? Các thành viên của bang Hắc Sa đâu?".

"Chết cả rồi".

Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, khàn giọng đáp.

"Không thể nào!".

Thang Hắc Sa gào lên: "Sao cậu có thể giết hết bọn họ trong thời gian ngắn như vậy chứ? Tôi không tin! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi!".

Ông ta đã tận mắt chứng kiến thực lực của những chiến vương tông sư kia, bọn họ có thể dùng một tay nâng cả chiếc ô tô, một quyền phá vỡ sắt thép, ai nấy đều như siêu nhân.

Nhưng những người này lại bị thần y Lâm giải quyết trong chớp mắt?

Ông ta không thể chấp nhận được việc này.

Lâm Chính không nói gì, chỉ động đậy ngón tay.

Người ở phía sau lập tức ném rất nhiều vật hình tròn có màu đỏ tươi tới.

Đó là... đầu của bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của bang Hắc Sa...

Thang Hắc Sa ngẩn ra.

Con át chủ bài của ông ta.

Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của ông ta.

Trước mặt thần y Lâm... chẳng là cái thá gì cả...

Rốt cuộc thần y Lâm này có thực lực mạnh đến mức nào?

Lâm Chính đứng trước mặt Thang Hắc Sa, dập tắt điếu thuốc, khàn giọng nói: "Ông đừng trách tôi, thực ra tôi đã không muốn dây vào bang Hắc Sa của các ông rồi, nhưng các ông lại muốn ra tay với tôi, nên tôi chỉ đành hành động trước..."

Lần này thì Thang Hắc Sa đã bị dọa cho phát điên.

Cuối cùng ông ta cũng chịu chấp nhận sự thực này.

"Thần y Lâm, đừng! Cậu đừng làm bừa! Tôi thừa nhận chuyện này là tôi không đúng, tôi sẽ bồi thường cho cậu! Tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, cậu bảo tôi làm gì cũng được! Còn nữa... tôi nói cho cậu biết thần y Lâm, bang Hắc Sa chúng tôi không đơn giản chỉ là một thế lực ở vùng xám Bồ Thành đâu. Chúng tôi cũng có chỗ dựa đấy, nếu cậu làm gì tôi, thì chắc chắn ông lớn đứng sau tôi sẽ nổi giận, đến lúc đó, chẳng phải Dương Hoa của cậu lại thêm một kẻ thù sao? Vậy nên thần y Lâm, cậu hãy tha cho tôi, tôi làm bạn với cậu! Tôi liên minh với Dương Hoa! Cậu tha cho tôi chỉ có trăm lợi mà không một hại..."

Thang Hắc Sa run rẩy kêu lên, định thuyết phục Lâm Chính để giữ mạng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

"Thang bang chủ, thực ra lần này tôi đến không phải để đàm phán với ông!", Lâm Chính trầm giọng đáp.

"Vậy cậu... đến để làm gì?", Thang Hắc Sa sửng sốt hỏi.

"Giết người diệt khẩu!".

Lâm Chính bình thản đáp.

Thang Hắc Sa như muốn ngừng thở, đang định lên tiếng, thì một tay của Lâm Chính đã đâm vào lồng ngực ông ta...

"Hự..."

Thang Hắc Sa há miệng, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi. Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó từ từ ngã xuống đất, tắt thở.

Thang Hắc Sa đã chết!

Người đứng đầu bang Hắc Sa đã mất mạng...

"A!".

Đúng lúc này, một tiếng hét sợ hãi vang lên.

Đám Lâm Chính quay sang nhìn.

Thấy Phong phó bang chủ nửa mặt cháy đen, toàn thân chi chít vết thương, loạng choạng và chật vật chui vào một chiếc Mercedes ở ven đường, nổ máy rồi phóng đi như bay.

Hóa ra khi Thang Hắc Sa bấm kích nổ trong phòng bao, ông ta đã cảnh giác từ trước, lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

Tuy cũng bị trúng bom, nhưng ông ta chưa chết mà chỉ ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, ông ta nhìn thấy bên ngoài phòng bao thây chất như núi, máu chảy thành sông.

Các cao thủ của bang Hắc Sa đều bị giết sạch.

Ông ta vô cùng sợ hãi, không biết nên làm gì.

Vốn tưởng rằng mọi việc đã kết thúc, nào ngờ vừa ra cửa liền nhìn thấy Lâm Chính đích thân giết Thang Hắc Sa.

Phong phó bang chủ sợ đến mức hét ầm lên, rồi chui vào một chiếc xe, phóng bạt mạng.

"Đuổi theo!".

Lâm Chính khẽ quát, lập tức phóng xe truy kích.

"Đuổi? Thần y Lâm! Cậu còn dám đuổi theo tôi? Được! Bây giờ tôi sẽ đi tìm đội phán quyết Thiên Khải! Để tôi xem cậu có dám động đến tôi trước mặt đội phán quyết Thiên Khải không!".

Phong phó bang chủ kéo cửa sổ xe xuống gào lên.

Tuy đang rất sợ hãi, nhưng ông ta không phải đồ ngốc.

Lúc này, chỉ có đội phán quyết Thiên Khải mới bảo vệ được ông ta.

Lâm Chính ở phía sau đương nhiên cũng nghe thấy những lời hống hách của Phong phó bang chủ.

Nhưng anh không nói gì, chỉ bảo người của mình theo sát xe của ông ta.

"Đây là ông tự tìm đường chết đấy nhé! Đừng có trách tôi!".

Phong phó bang chủ cắn răng, dứt khoát lái ra khỏi trung tâm thành phố, phóng về phía ngoại ô.

Khoảng 20 phút sau, xe rời khỏi đường quốc lộ, phóng tới phía trước một ngọn núi.

Trước ngọn núi nhỏ không người này có một vòng những ngôi nhà tranh đơn giản được dựng lên tạm thời.

Phong phó bang chủ phanh gấp, xe dừng trước nhà tranh.

"Thiên Khải đại nhân! Các vị Thiên Khải đại nhân, cứu tôi với! Cứu tôi với!".

Phong phó bang chủ mở cửa xe rồi gào lên.

Nhà tranh lập tức sáng đèn...

Đọc truyện chữ Full