???
Điên rồi!
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Đó là người của đội phán quyết Thiên Khải!
Đó là sức mạnh đại diện cho đại hội!
Đầu óc thần y Lâm có vấn đề à? Dám đối kháng với sức mạnh của đại hội?
Hơn nữa… rốt cuộc anh có biết mình đang đối diện với cái gì không?
Sức mạnh đó!
Tồn tại đó!
Là thứ mà anh có thể đối phó được sao?
Phong phó bang chủ cảm thấy đầu óc mình hơi mơ hồ, không thể suy nghĩ được nữa
Rầm!
Lúc này, một tiếng động nặng nề lại vang lên, sau đó là một bóng người bay tới giống như mũi tên.
Phong phó bang chủ vẫn chưa kịp có phản ứng.
Ầm!
Mặt đất chấn động, đá bay tung tóe, bụi bặm mịt mù.
Đến khi bọn họ nhìn rõ thì thấy một người đang nằm trong hố đất rộng lớn.
Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính.
Anh chậm rãi đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng thẳng, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải đã lao đến gần trong chớp mắt, đánh một quyền vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ.
Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng.
Mặc dù thành công đỡ được chiêu này, nhưng mặt đất dưới chân lại không chịu được sức mạnh bá đạo cuồng bạo của đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải. Cả mặt đất bị lật tung, Lâm Chính cũng vì không có trọng tâm mà ngã xuống đất lần nữa, mặt mày dính đầy bụi bẩn, vô cùng chật vật.
Vù vù vù…
Ảnh ngự cũng hành động.
Bọn họ đều rút kiếm, xông tới chỗ đội phán quyết Thiên Khải.
Nhưng ảnh ngự xưa nay mạnh mẽ vô địch vẫn có chênh lệch không ít so với đội phán quyết Thiên Khải…
Hai bên giao đấu chỉ mấy chiêu, ảnh ngự đã rơi vào thế yếu.
Kiếm trong tay bọn họ hoàn toàn không thể đụng vào đội phán quyết Thiên Khải, ngược lại phải hứng chịu không ít đòn tấn công. Giáp sắt dày nặng bị đánh méo mó, thậm chí có hai ảnh ngự đã chảy máu, tràn ra khỏi khe hở mũ giáp.
Chỉ hơn hai mươi chiêu, toàn bộ người của ảnh ngự đều bị đánh lùi, đến bên cạnh Lâm Chính.
Đội phán quyết Thiên Khải đã rút vũ khí sắc bén từ thắt lưng ra.
“Thần y Lâm, sự can đảm của cậu thật khiến người ta khâm phục, chỉ tiếc tài trí và mắt nhìn của cậu hơi đáng lo. Cậu không thể nào chiến thắng chúng tôi, bây giờ cậu ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ còn giữ được một mạng. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ, tiếp tục chiến đấu, chúng tôi chỉ đành chặt đầu các cậu xuống cảnh cáo người đời!”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải bình tĩnh nói, đồng thời rút thanh kiếm ở thắt lưng bên dưới áo choàng ra.
Đó là thanh Đường Đao dài màu đỏ tươi, lưỡi đao lóe lên tia sáng, sắc bén đáng sợ, dường như có thể chém đứt tất cả.
Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, nhiệt độ ở xung quanh hạ thấp mấy độ, dường như mặt đất sắp kết thành sương băng.
Toàn bộ đội Thiên Khải đều rút kiếm.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ toát ra sát ý vô tận.
Phong phó bang chủ run rẩy, vừa sợ hãi vừa phấn khích.
“Đây là thực lực của đội Thiên Khải sao? Đây chính là đội Thiên Khải sao? Hay! Hay! Ha ha ha ha… lần này thần y Lâm chết chắc! Cậu ta chết chắc!”, Phong phó bang chủ phấn khởi la lên.
Ông ta biết, thần y Lâm đã hoàn toàn chọc giận đội Thiên Khải.
Đội Thiên Khải đã nổi sát tâm!
Vừa rồi Lâm Chính còn không phải đối thủ của đội Thiên Khải, bây giờ bọn họ đã thật sự nổi giận, vậy chẳng phải đám ô hợp Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sẽ bị giết sạch, thi thể đầy đất hay sao?
Dường như Phong phó bang chủ đã có thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chính nằm co giật trong vũng máu, hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình.
Răng rắc…
Đúng lúc đó, xa xa đột nhiên vang lên nhiều tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng.
Tiếng bước chân không quá to, nhưng vì quá nhiều nên có vẻ vô cùng huyên náo.
“Hửm?”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải nhìn về phía phát ra tiếng động, nhíu mày: “Đó là người của cậu sao?”.
“Phải”.
Lâm Chính phủi bụi bặm trên cơ thể, gật đầu.
“Cần gì phải gọi bọn họ đến đây chịu chết? Dù cậu có gọi một nghìn, một vạn người đến cũng chỉ uổng công vô ích”, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải lắc đầu nói.
“Không, anh sai rồi, bọn họ không phải đến để đối phó các anh”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Vậy bọn họ đến làm gì?”, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải hơi bất ngờ, hỏi.
“Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ!”, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên trở nên chăm chú, tròng mắt đỏ lên: “Đó là phong tỏa nơi này!”.
“Phong tỏa?”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải kinh ngạc.
Lâm Chính bỗng nhiên giơ tay, ném vào không trung.
Soạt…
Nhiều châm bạc lấp lánh được anh ném lên trời.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, châm bạc lấp lánh như sao trời, xinh đẹp vô cùng, khiến người ta say mê.
Một giây sau, tất cả châm bạc đã rơi xuống giống như những giọt mưa, toàn bộ rơi lên người Lâm Chính… và cả trên người những ảnh ngự ở đằng sau anh.
Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều thay đổi.
Một luồng sát khí hung ác không gì sánh bằng lan tỏa ra bốn phía với Lâm Chính làm trung tâm…
“Cái gì?”.
Phong phó bang chủ ngơ ngác nhìn lại, tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng.