Thắng?
Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, quan sát Lâm Chính.
Hắn có thể chắc chắn 110% Lâm Chính đã không còn sức chiến đấu.
Toàn thân chi chít vết thương, sức cùng lực kiệt.
Với trạng thái này thì không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Vậy mà thần y Lâm vẫn nói ra những lời như vậy…
Lẽ nào cậu ta điên thật rồi sao?
Đội trưởng đội phán quyết lắc đầu: “Thần y Lâm, cậu hãy nhìn cho rõ hiện thực đi! Cậu đã thua rồi, thực ra tôi rất hi vọng trong đại hội có thể xuất hiện một số thiên tài như cậu, chỉ đáng tiếc lựa chọn của cậu đã hại cậu. Nhờ có thiên phú mà cậu có rất nhiều thành tựu, nhưng cũng vì thiên phú yêu nghiệt này, khiến cậu đánh mất bản thân, làm những hành động ngu xuẩn”.
Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết lại rút thanh Đường Đao ra, định chặt đầu Lâm Chính.
Hắn vốn dĩ muốn cho Lâm Chính cơ hội tự vẫn, cho anh có tôn nghiêm, nhưng Lâm Chính lại cố chấp như vậy.
Nếu đã như vậy thì hắn cũng không cần khách khí nữa.
Đường Đao giơ lên.
Lưỡi đao sắc bén gần như muốn chém toạc đêm đen.
Nhưng đúng lúc đội trưởng đội phán quyết sắp chém Đường Đao xuống…
“Hự…”
Cơ thể hắn bỗng run lên, sau đó ôm lấy lồng ngực, loạng choạng lùi lại hai bước, thanh Đường Đao trong tay cũng cầm không vững, cứ thế trượt xuống đất.
“Cái gì?”.
“Đại nhân!”.
Những người phán quyết còn lại vô cùng ngạc nhiên, vội lao tới đỡ đội trưởng của mình.
Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, đội trưởng đội phán quyết há miệng, phun ra một ngụm máu tươi màu đen sì.
Mọi người biến sắc.
“Đây là… trúng độc sao?”.
“Đại nhân trúng độc rồi?”.
“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào là thần y Lâm gây ra?”.
Ai nấy tức giận nhìn về phía Lâm Chính.
Có người rút đao định xông tới, muốn ép Lâm Chính đưa thuốc giải ra.
Nhưng cùng lúc đó…
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Những người phán quyết này đều lần lượt phun ra máu tươi, cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đã bị trúng độc.
Thậm chí có người còn đứng không vững, ngã khuỵu xuống đất.
Sau đó rất nhiều tiếng ho vang lên.
“Hả?”.
Phong phó bang chủ ở bên kia đã ngây người ra.
Ông ta chạy bước nhỏ tới, tay chân luống cuống nhìn mọi người: “Các vị đại nhân, các cậu… đây… đây… có chuyện gì vậy? Các cậu làm sao thế? Mau ra tay giết thần y Lâm đi chứ…”
Nhưng vết thương của những người phán quyết này càng ngày càng nặng, thậm chí còn không đủ sức để lên tiếng.
Chỉ có đội trưởng đội phán quyết kịp thời ngồi xuống, cố gắng áp chế độc tố bỗng dâng lên trong lồng ngực.
Nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm.
Độc lực của loại độc này quá kinh khủng!
Hắn vội vàng lấy viên thuốc giải độc trước đó ở trong túi áo ra, nhét bừa vào miệng.
Viên thuốc giải độc vào bụng, dược lực tan ra, nhưng…
Không có bất cứ tác dụng gì!
“Sao có thể chứ?”.
Sắc mặt của đội trưởng đội phán quyết vô cùng khó coi, nhìn về phía Lâm Chính.
“Đúng là các anh đã trúng độc, nhưng không phải là loại độc bình thường, mà là Hỗn Độc do tôi điều chế!”, Lâm Chính đâm một châm vào người mình, rồi khàn giọng nói.
“Hỗn Độc?”.
“Đúng, tôi đã trộn lẫn mười loại độc dược độc nhất trên đời lại rồi điều chế.Tôi đã tổng hợp toàn bộ độc tính và nhược tính của chúng lại, độc lực của loại Hỗn Độc này không phải thứ mà một loại thuốc giải có thể giải được”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Vậy cậu đã hạ độc cho tôi vào lúc nào? Trước đó lúc tôi trúng châm bạc của cậu đã nhanh chóng kiểm tra, trên đó không có bao nhiêu độc. Lẽ nào Hỗn Độc mà cậu nói không màu không vị?”, đội trưởng đội phán quyết khó hiểu hỏi.
“Hỗn Độc không màu không vị, nhưng trên những châm bạc kia không có độc”.
“Nếu châm bạc không có độc thì cậu hạ độc lúc nào?”.
“Bất cứ lúc nào”.
“Bất cứ lúc nào?”.
Đội trưởng đội phán quyết hơi sửng sốt.
Dường như hắn bỗng ý thức được gì đó, sắc mặt liền thay đổi, quay phắt lại nhìn vào không trung.
“Lẽ nào… là khí độc?”.
“Đúng”.
“Không thể nào! Lúc tôi giao đấu với cậu, cả quá trình đều nín thở ngưng thần để ngăn cậu dùng sương độc phấn độc. Nếu cậu thực sự dùng khí độc thì cũng không thể bị tôi hít vào người được”, đội trưởng đội phán quyết quát.
Nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn về phía vết thương ở lồng ngực của hắn.
Đội trưởng đội phán quyết bỗng trở nên im lặng.
Vết thương!
Là vết thương!
Tuy đội trưởng đội phán quyết nín thở ngưng thần, không dám hít thở, nhưng… nếu khí vào người thì không nhất thiết phải vào từ đường miệng, vết thương cũng là một con đường.
Lúc này, đội trưởng đội phán quyết mới coi như hiểu tại sao Lâm Chính lại nói là “thắng”.
“Các anh đều bị thương, chỉ cần có vết thương là sẽ bị khí độc xâm nhập”.
“Thế nên cậu chỉ cần chờ loại độc này phát tác là được?”.
Đội trưởng đội phán quyết nhắm hai mắt lại.
Hắn không ngờ rằng, ngay từ lúc bắt đầu, mình đã rơi vào bẫy của Lâm Chính.
E là ngay từ đầu, Lâm Chính đã có kế hoạch đối phó với những người phán quyết Thiên Khải…
“Chúng tôi coi thường cậu rồi”, đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.
“Có lẽ vậy”.
Lâm Chính ho khù khụ, khó nhọc đứng dậy, bước từng bước về phía đội trưởng.
Nhìn dáng vẻ anh hình như định kết liễu bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng và dữ tợn bỗng vang lên.
“Thần y Lâm, có lẽ những người phán quyết này không thắng, nhưng người thắng chưa chắc là cậu đâu!”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì ngoảnh sang nhìn.
Là Phong phó bang chủ.
Ông ta móc một khẩu súng đen sì ra, chĩa thẳng về phía Lâm Chính…