TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1798: VÌ TÔI KHÔNG PHẢI LOẠI NGƯỜI ĐÓ

Mặc dù Hồng Nhan Cốc là tông phái ẩn thế với thế lực hùng hậu và luôn tìm kiếm thiên đạo nhưng bọn họ cũng không dám xe thường đội phán quyết Thiên Khải.

Dù sao thì Hồng Nhan Cốc cũng chuẩn bị tham gia đại hội. Nếu không họ đã không điên cuồng thu nạp thành viên mới như thế.

Cốc chủ cũng hiểu rất rõ về thực lực của đại hội. Bà ta biết bọn họ không dễ gì đối phó với thế lực siêu cấp như thế.

“Đội phán quyết Thiên Khải sao lại xuất hiện ở đây?”

“Bọn họ định làm gì?”

Vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc cảm thấy khó hiểu. Người phụ nữ trung niên khẽ hỏi: “Cốc chủ, giờ phải làm sao?”

“Không manh động”, cốc chủ thản nhiên nói rồi bước lên nhìn chăm chăm đội phán quyết.

“Các người đại diện cho đại hội sao?”, bà ta điềm đạm hỏi.

“Đương nhiên! Cốc chủ, bà phá vỡ quy định của đại hội, tôi ra lệnh cho bà lập tức quay về Hồng Nhan Cốc, không được tiếp cận Giang Thành nữa. Nếu không, chúng tôi sẽ trừng phạt các người theo quy định của đại hội. Nghe rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết hét lớn.

“Vi phạm quy tắc của đại hội? Quy tắc gì?”, cốc chủ thản nhiên hỏi.

“Đại hội sắp diễn ra, không cho phép bất cứ thế lực lớn nào đi chèn ép các thế lực nhỏ. Đối với những kẻ gây ra tình hình nghiêm trọng thì sẽ cử đội phán quyết can dự giải quyết”.

“Nhưng chúng tôi gần đây có đàn áp hay thôn tính thế tộc nào đâu. Sao các người cho rằng tôi tới Giang Thành gây phiền phức vậy?”, cốc chủ nheo mắt hỏi.

Đội trưởng đội phát quyết chau chặt mày. Thế nhưng người này nhanh chóng hừ giọng: “Cốc chủ, có phải bà đang nghi ngờ sự công bằng của đội Thiên Khải không?”

“Sao thế? Tôi không có quyền đó sao?”, cốc chủ thản nhiên hỏi lại.

“Đương nhiên là không! Vì đội Thiên Khải không bao giờ sai. Nếu như các người chuẩn bị tham gia đại hội thì phải tuân thủ quy tắc của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ tước quyền tham gia của Hồng Nhan Cốc. Rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng nói.

“Các người nói cái gì?”, cốc chủ nheo mắt hỏi lại, đôi mắt hừng hực sát ý.

“Sao? Có vẻ cốc chủ cảm thấy bất mãn với phán quyết của chúng tôi nhỉ?”, đội trưởng cũng không hề khách khí, lập tức đối chất với bà ta.

Bầu không khí vô cùng quỷ dị. Người của Hồng Nhan Cốc cũng trở nên căng thẳng.

Thấy vậy, cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Tôi chưa gặp đội phán quyết Thiên Khải bao giờ. Nếu các người có thể chứng minh mình đúng là đội phán quyết thì tôi sẽ không ra tay với thần y Lâm nữa. Thế nào?"

“Tôi muốn các người lập tức quay về”, đội trưởng đội phán quyết quát lớn.

“Quay về? Sao? Đến cả việc tham quan Giang Thành mà tôi cũng không có đủ tư cách sao? Giờ tôi thấy các người nên tìm cách chứng minh thân phận đi. Nếu trong một phút không thể chứng minh thì đừng trách tôi vô tình”, cốc chủ lạnh lùng nói.

Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết giật mình. Tự mình chứng minh sao? Đây chẳng qua là cái cớ mà thôi. Cốc chủ đã quyết định ra tay, nhưng bà ta cần một lý do. Để đến khi đại hội hỏi lại thì bà ta có thể có cớ mà cãi.

Đội trưởng đội phán quyết giờ có chứng minh thế nào thì bà ta cũng sẽ lựa chọn không tin. Bởi vì đúng là bà ta từng gặp đội phán quyết Thiên Khải. Tuy nhiên không biết thì không có tội mà, nên bà ta sẽ lấy lý do này ra để làm cái ớ.

Tới khi đó dù đại hội có trừng phạt thì cũng không sao. Bà ta tin lúc này bản thân bà ta chẳng còn gì phải sợ đại hội nữa.

“Tấm lệnh bài này, bà nhận ra chứ?”, đội trưởng nói bằng vẻ vô cảm và đưa tấm lệnh bài ra.

“Không biết”, cốc chủ lắc đầu, thậm chí chẳng buồn nhìn.

“Hình Vân Long thì sao?”, người đội trưởng xắn ống tay áo lên để lộ hình vẽ ở cổ tay.

“Cũng không biết”.

Đội trưởng đội phán quyết không phải là kẻ ngốc, làm gì có chuyện không hiểu ý đồ của cốc chủ. Hắn chỉ tối sầm mặt, định lấy cây đao ra quyết chiến một trận.

Nếu là trước đây thì chắc là người đội trưởng đã làm như vậy nhưng bây giờ thì không thể. Vì thực lực của người này đã bị Lâm Chính ràng buộc. Hơn nữa hắn còn bị trúng kịch độc, bị thương nặng. Nếu mà đấu nhau với cốc chủ vào lúc này thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.

“Khốn nạn”, hắn tỏ ra oán hận. Nỗi tức giận này thậm chí còn lớn hơn nỗi tức giận dành cho Lâm Chính.

“Thiên Khải đại nhân, mọi người về trước đi”, lúc này, tai nghe vang lên giọng của Lâm Chính. Người đội trưởng chau mày, không nói gì.

Lúc này mà bỏ đi sao được. Hắn mà bỏ đi thì cốc chủ lại càng được đà lấn tới. Thế nhưng giọng của Lâm Chính lại vang lên: “Cứ đi thôi, bà ta không làm gì đâu”.

“Ồ!”, người đội trưởng tỏ ra do dự.

Nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phất tay: “Chúng ta đi”.

Những người khác lập tức rời đi.

“Hừ! Đi sao? Người của đội Thiên Khải lại tha cho chúng tôi như vậy sao?”, cốc chủ thản nhiên nói nhưng đôi mắt vẫn hằm hằm sát ý. Bà ta cảm thấy những người này không phải là đội phán quyết Thiên Khải thật sự mà là người do Lâm Chính cử tới hù bọn họ. Bởi vì nếu là đội phán quyết thì sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

Bà ta ra hiệu với người bên cạnh để giữ những kẻ này lại. Nhưng đúng lúc người phụ nữ trung niên đang định bước lên thì...

“Cốc chủ! Không hay rồi!”

“Sao thế?”, cốc chủ quay qua hỏi.

“Người ở Giang Thành vừa gửi thông tin nói rằng nhận được tín hiệu thần y Lâm rời khỏi Giang Thành”.

“Hả?”

Cốc chủ chau mày, nhìn những ngời trong đội Thiên Khải rời đi: “Mặc kệ đám người này đi, tất cả tiến vào Giang Thành”.

“Vâng”.

Đám đông lập tức lao vào Giang Thành. Cùng lúc này một chiếc xe Bently lái tới trước mặt đội Thiên Khải.

“Thiên Khải đại nhân, mời lên xe", người tài xế kéo kính xuống nói với đội trưởng đội Thiên Khải.

Người đội trưởng giật mình, hắn phát hiện ra Lâm Chính ngồi bên trong. Hắn nhìn ra xa thì thấy người của Hồng Nhan Cốc cũng đang chạy tới nên hắn lên xe ngay không chút chần chừ. Chiếc xe nhanh chóng lái về hướng Giang Thành.

“Thần y Lâm đúng là liều mạng, cốc chủ đang tìm kiếm cậu, thế lực cùa bà ta đáng sợ thế kia mà cậu vẫn tới tận đây. Dù tôi có dồn toàn lực thì cũng khó mà kiểm soát được. Vậy mà cậu lại xuất hiện, cậu không sợ bà ta giết cậu sao?”, đội trường lên tiếng.

“Không sợ”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì bà ta không vào được Giang Thành”, Lâm Chính mỉm cười.

“Hả?”

Người đội trưởng tỏ ra bất ngờ. Điều này khiến hắn cảm thấy tò mò. Với một thế lực như thế mà Lâm Chính lại có thể ngăn chặn được sao?

Người đội trưởng rất muốn hỏi nhưng hắn biết chắc chắn Lâm Chính sẽ không nói nên đành đổi đề tài:“Thần y Lâm, cậu đã đưa tôi rời đi thì chắc cũng đoán được là cốc chủ không hề bị hù dọa đúng không?”

“Đương nhiên, cốc chủ là người rất tự cao tự đại. Bà ta không thể nào khuất phục người khác được. Nếu như không phải vì anh bị thương và trúng độc thì chắc chắn đã xảy ra xung đột với bà ta rồi”, Lâm Chính nói.

Đội trưởng im lặng, một lúc sau đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu tính thế nào?”

“Tôi à?”

“Đúng vậy!”

“Thiên Khải đại nhân, tôi không hiểu ý của anh”.

“Người thông minh không nói vòng vo. Nếu như cậu không sắp xếp để tôi rời đi mà để tôi và cốc chủ đối đầu tiếp thì chẳng phải là càng tốt hơn sao? Cốc chủ đã quyết tâm ra tay với tôi rồi, tôi và bà ta giao đấu, chắc chắn là tôi sẽ chết trong tay bà ta. Tới khi đó đại hội sẽ trả thù Hồng Nhan Cốc, cậu và Hồng Nhan Cốc cũng có thù, tại sao không tận dụng cơ hội này để đại hội và Hồng Nhan Cốc đánh nhau một phen? Mặc dù Hồng Nhan Cốc mạnh nhưng tôi nghĩ so với đại hội thì cũng chỉ là con kiến thôi, bọn họ sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt. Tôi mà chết trong tay Hồng Nhan Cốc thì cũng không ai nghi ngờ cậu nữa. Vừa giết được tôi diệt khẩu vừa đổ được hết tội lỗi lên đầu Hồng Nhan Cốc, như vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?”, người đội trưởng nói giọng khàn khàn, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản!”

“Nguyên nhân gì?”

“Bởi vì tôi không phải loại người đó”.

Đọc truyện chữ Full