Hiện trường vỡ trận. Tất cả các nhà báo đều đồng loạt hành động.
“Alo, sếp phải không? Chắc sếp nhận được tin tức rồi chứ. Sếp điều động giúp em một đội phát trực tiếp nhé. Em sẽ phát 24/24 về đạo diễn Tống Kinh luôn. Chắc chắn là sẽ có rất nhiều người xem”, một nhà báo tranh thủ gọi điện cho tòa soạn.
Những nhà báo khác cũng lập tức liên hệ. Bọn họ không ngờ Tống Kinh lại đưa ra quyết định như vậy. Tất cả nháo nhào cả lên.
Còn Tống Kinh thì vô cũng nhẫn nại trả lời câu hỏi của các nhà báo. Có rất nhiều người chạy tới định phỏng vấn cốc chủ nhưng bà ta chỉ im lặng. Giống như bà ta đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cốc chủ, tại sao không để chúng tôi ra tay? Xử lý đám ruồi nhặng này là được thôi mà. Chỉ cần cốc chủ ra lệnh là chúng tôi sẽ chém đầu chúng ngay”, người phụ nữ trung niên chịu hết nổi bèn nghiến răng.
“Ra tay sao? Bà muốn cả thế giới này đối đầu với Hồng Nhan Cốc à?”, cốc chủ hừ giọng.
“Bọn họ đang phát trực tiếp rồi, chĩa thẳng máy quay về phía chúng ta kia kìa. Giờ có cả triệu người theo dõi. Nếu chúng ta giết họ sẽ gây ra làn sóng dư luận vô cùng khủng khiếp. Tới khi đó, nhà nước sẽ chỉ trich chúng ta. Bà cảm thấy Hồng Nhan Cốc có thể đối đầu với cả đất nước được không?”
“Điều này...”, người phụ nữ trung niên cạn lời.
Những người khác cũng hiểu ra rằng bọn họ đã bị thần y Lâm gài bẫy。 Thần y Lâm muốn họ bại lộ thân phận trước công chúng. Khi mà có vô số cặp mặt chĩa vào họ thì họ sao dám làm loạn được? Và như vậy thì càng không thể ra tay với Lâm Chính được.
Dù sao thì Lâm Chính cũng được công nhận là thần y, được vô số người ngưỡng mộ. Nếu như lúc này cốc chủ ra tay với anh và Dương Hoa sẽ khiến đám đông nổi giận và làn sóng trả thù sẽ đổ lên cả Hồng Nhan Cốc. Cốc chủ dù có muốn tạo phản thì cũng không dám đối đầu với cả đất nước mà.·
“Cốc chủ, vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.
“Mặc kệ đi, chúng ta vào Giang Thành trước, đợi vào được nội thành thì sẽ tìm cơ hội cắt đuôi bọn họ và ra tay. Chúng ta chỉ cần không có camera chĩa vào là hành động được”, cốc chủ thản nhiên nói.
“Dạ đã hiểu”.
“Cốc chủ anh minh”, những người khác cũng gật đầu.
“Mọi người nhớ mặt những người ở đây đấy. Đợi sau khi cắt đuôi được thì Nhược Lan sẽ phụ trách chặt đầu họ mang về cho tôi”, cốc chủ nói bằng thứ giọng lạnh như băng hàn.
“Vâng cốc chủ”, cô gái tên là Nhược Lan gật đầu.
Lúc này, máy quay chĩa thẳng về phía cốc chủ. Không ít người cảm thấy bất ngờ trước sự lạnh lùng mà cốc chủ thể hiện. Có người còn run bắn cả lên. Có người thì cảm thấy si mê và lập tức gọi bà ta là nữ thần.
Đúng vậy! Dù là nhan sắc hay khí chất thì lúc này cốc chủ đều nổi bật. Vẻ đẹp mà không phải là nữ minh tinh nào trong giới giải trí cũng có thể sánh bằng.
Vì bà ta đâu phải người bình thường, bà ta dùng công pháp đặc biệt để tu luyện nên khí chất toát ra cũng khác người thường nhiều.
Khí chất và nhan sắc đặc biệt khiến bà ta trong thời gian ngắn đã có được một lượng fan nhất định. Và chỉ sau một tiếng đồng hồ đã lọt vào top 3 những tin được tìm kiếm nhiều nhất. Trở thành nhân vật trọng tâm. Tuy nhiên bà ta không buồn quan tâm.
“Được rồi các vị. Hôm nay tới đây thôi. Chúng tôi còn phải đi quay hiện trường nữa”.
Tống Kinh mỉm cười: “Nhưng nếu các vị muốn thì có thể đi cùng chúng tôi. Nhưng nhớ là đừng làm phiền nhé”.
“OK!"
“Đạo diễn Tống yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không làm các vị bị ảnh hưởng”.
“Đạo diễn Tống thoải mái quá. Chắc chắn khán giả cả nước sẽ rất có hứng thú với quyết định này của ông và lượng người theo dõi chắc sẽ tăng nhiều lắm”.
Những người làm truyền thông vui mừng ra mặt. Tống Kinh chỉ cười khiêm tốn, bước tới trước mặt cốc chủ và nói: “Cô Tiêu, chúng ta đi thôi! Chủ tịch Lâm đã sắp xếp tiệc tiếp đón cho cô rồi”.
“Tiệc tiếp đón sao?"
“Tôi thấy là tiệc Hồng Môn thì đúng hơn”.
“Cốc chủ, cẩn thận, chúng ta không nên đi", mấy người cốt cán của Hồng Nhan Cốc lên tiếng.
Nhưng cốc chủ chỉ lắc đầu: “Lẽ não tôi lại sợ bọn họ? Có gì mà không đi? Tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta định giở trò gì!”
Nói xong bà ta nói với Tống Kinh: “Dẫn đường đi”.
“Được cô Tiêu. Mời bên này!”, Tống Kinh vội vàng gật đầu, gọi một chiếc xe tới. Không chỉ có cốc chủ mà còn có vài nhà báo khác cũng được mời đi cùng.
Mặc dù Tống Kinh không phải người luyện võ nhưng ông ta biết những camera này đang giúp ông ta giữ được tính mạng. Một khi máy quay rời khỏi bà ta thì chắc chắn đầu ông ta sẽ lìa khỏi cổ và bị các cao thủ của Hồng Nhan Cốc chia làm nhiều mảnh.
Chiếc xe nhanh chóng trở đội quân tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc tới bữa tiệc. Đội trưởng phán quyết đứng bên đường chỉ im lặng quan sát. Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ tiêu hóa mọi thứ.
“Thần y Lâm, đây là thủ đoạn của cậu sao? Lợi dụng nhà báo, phát trực tiếp và đám đông để kiểm soát cốc chủ?”, hắn hỏi.
“Đúng vậy? Sao? Kế hoạch này không tệ phải không?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc
“Rất bất ngờ. Cốc chủ không phải là kẻ ngốc, dù bà ta rất tức giận thì cũng không dám làm càn trong trường hợp này. Có điều...cốc chủ đã vào Giang Thành rồi thì bà ta quyết tâm tiêu diệt cậu đấy”, người đôi trưởng nói.
“Đúng vậy. Tôi tưởng bà ta sẽ rời đi, thật không ngờ vẫn kiên quyết ở lại. Coi như tôi tính sai một bước. Có điều bà ta đã như thế thì tôi cũng sẽ hợp tác diễn kịch với bà ta”.
“Giờ tôi về xin ‘tuyệt phạt”, cần ít nhất ba ngày”.
“Ừm”, Lâm Chính lẳng lặng gật đầu.
“Ba ngày này, chắc là cậu không dễ sống rồi. Hi vọng cậu có thể cầm cự được”.
Chiếc xe khởi động, đi về nội thành Giang Thành. Sau khi đưa đội trưởng phán quyết về thì Lâm Chính tới bữa tiệc.
Do tất cả đều rơi vào kế hoạch của Lâm Chính nên cốc chủ không dám manh động.Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là bà ta không được âm thầm hành động trong bóng tối.
Bữa tiệc nghênh đón của Lâm Chính đúng là một bữa tiệc Hồng Môn. Mục đích của bữa tiệc không chỉ vì cốc chủ mà còn vì cả chính anh.
Anh vừa xuống xe thì Từ Thiên đã chạy tới.
“Chủ tịch Lâm, các thành viên khác của Hồng Nhan Cốc nấp ở nhà dân đã bị chúng tôi giám sát, những tai mắt khác ở trong thành phố thì vẫn chưa xử lý hết được. Giờ phải làm sao?”, Từ Thiên thận trọng hỏi.
“Kệ đi, cốc chủ tới chưa?”
“Đã bị Tống Kinh dẫn vào trong rồi”.
“Gọi toàn bộ người nổi tiếng tới cho tôi. Tôi muốn cả nước này phải quan tâm tới bữa tiệc này".
“Vâng”.