TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1804: TOÀN DÂN QUAN TÂM

Cậu ta đồng ý thật sao? Thế nhưng điều này lại nằm ngoài dự liệu của cốc chủ. Lẽ nào người họ Lâm này cho rằng bà ta không dám giết cậu ta?

Cốc chủ chau mày, cảm thấy nghi ngờ. Bà ta tin thần y Lâm không phải là kẻ ngốc. Đối phương dám đồng ý thì chắc chắn là vì đã có sự chuẩn bị.

“Nếu cô Tiêu muốn cọ xát thì tôi hoàn toàn đồng ý. Hay là thế này, sau ba ngày nữa cuộc quyết đấu sẽ chính thức được diễn ra”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Ba ngày không được, muốn đánh thì ngay bây giờ”, cốc chủ đáp lại.

“Bây giờ à...có đường đột quá không”, Lâm Chính tỏ vẻ khó xử.

“Vậy là anh nuốt lời?”

“Ha ha, cô Tiêu đã sốt ruột như vậy thì được. Từ Thiên, ông đi sắp xếp đi. Ngoài ra còn mời cả vị đó tới làm người làm chứng nữa”, Lâm Chính mỉm cười.

“Vâng, chủ tịch”, Từ Thiên do dự, sau đó gật đầu và quay người rời đi.

“Vị đó sao?", cốc chủ đanh mặt, cảm giác như mình lại bị lọt vào cái hố do Lâm Chính tạo ra.

Thế nhưng lúc này bà ta đã hết đường lui rồi. Bao nhiêu con mắt thế này nếu bà ta mà nhượng bộ thì khác gì tự tát vào mặt mình?

“Chúng ta quyết đấu ở đâu?”, cốc chủ hỏi.

“Bên cạnh khách sạn có một sân thi đấu, vừa hay không có trận nào. Tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ đồng ý cho chúng ta mượn sân bóng để làm võ đài đấy”, Lâm Chính mỉm cười.

“Xem ra anh chọn tổ chức ở đây đón tiếp tôi cũng là vì đã có dự tính từ trước rồi nhỉ”, cốc chủ điềm đạm nói.

“Đương nhiên rồi. Sao? Cốc chủ có hài lòng không?”, Lâm Chính nói.

“Hài lòng! Vô cùng hài lòng. Anh cũng có lòng quá, thế nên tôi sẽ để anh sống thêm vài tiếng nữa”.

“Sống thêm vài tiếng nữa sao? Ý của cốc chủ là gì?”

“Ý còn chưa đủ rõ ràng sao? Thần y Lâm, hôm nay tôi đã kiên nhẫn lắm rồi, cùng anh diễn kịch lâu như vậy nhưng anh cũng biết rõ tôi đấy, tôi không thể nào diễn tiếp được nữa. Trước 12 giờ hôm nay tôi sẽ xử lý anh. Dù anh có tìm ai tới hay bao nhiêu người tới bảo vệ thì tất cả đều vô ích thôi. Tôi muốn giết anh thì đến cả Đại La Kim Tiên cũng không bảo vệ nổi”, cốc chủ nheo mắt cười, nói với Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng, sau đó lắc đầu: “Cốc chủ, mặc dù trước đây chúng ta có hiểu lầm nhưng tôi cảm thấy đâu phải không giải quyết được. Tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện nhỉ? Hà tất phải giết qua giết lại? Hòa bình không phải tốt hơn sao?”

“Thần y Lâm, anh cảm thấy anh đủ tức cách nói chuyện với tôi sao? Lần trước anh làm loạn ở Hồng Nhan Cốc, giết chết bao nhiêu đệ tử của tôi, còn khiến tôi mất đi cả uy thế, lẽ nào tôi lại có thể để anh sống yên. Hơn nữa cơ thể của anh đã tu luyện tới một mức độ rất tuyệt rồi, tôi giết anh làm thuốc, giúp tôi trở thành thần tiên nữa chứ. Vì vậy dù thế nào thì anh cũng phải chết thôi”, cốc chủ nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Cốc chủ đề xuất quyết đấu, khiến tin tức này được đưa lên hàng đầu, và trở thành một trong 10 tít báo hot nhất trên mạng: “nữ chính mới của Chiến Hổ 2 Tiêu Bất Hồng là cao thủ”.

Toàn bộ người dân đều theo dõi bà ta. Đương nhiên màn quyết đấu cũng gây ra cơn chấn động trước giờ chưa từng có.

Một hàng chữ to đùng hiện lên trong zalo: “Nữ chính thần bí là một đại hiệp, khiếu chiến với thần y Lâm. Ai thua ai thắng đây?"

Các thể loại diễn đàn bùng nổ. Thậm chí nhiều nơi còn bắt đầu tiến hành đặt cược xem ai thua ai thắng. Chuyện này đã được lan truyền khắp nơi, các bên đều vô cùng quan tâm.

Nhà thi đấu được mở ra. Các bên truyền thông lũ lượt lao vào. Cũng có rất nhiều nhà đài muốn vào trong xem quyết đấu.

Bảo vệ của Dương Hoa lập tức có mặt để kiểm soát tình hình. Đợi đến khi mọi người đã ngồi vào vị trí thì họ bèn đóng cửa cấm người ngoài vào.

Ngoài các tầng lớp cấp cao của Dương Hoa ra thì hiện trường có rất hiều nhà báo tới. Toàn bộ được phát trực tiếp với khí thế hừng hực.

Lâm Chính và cốc chủ đứng giữa sân bóng. Cốc chủ nhìn anh chăm chăm, vẻ mặt lạnh lùng như muốn đóng băng cả không gian.

Lâm Chính biết bà ta đã quyết tâm. Dù có hàng triệu con mắt đang xem thì bà ta vẫn muốn giết chết Lâm Chính để tránh đêm dài lắm mộng.

Từ Thiên, Mã Hải, Tần Bách Tùng, Long Thủ đều có mặt. Người bình thường cho rằng đây chỉ là một màn cọ xát, thế nhưng bọn họ biết rõ là màn cọ xát này nguy hiểm tới mức nào.

“Hiện trường đủ náo nhiệt rồi. Sao? Bắt đầu được chưa?”, cốc chủ hỏi.

Đợi đã, người phán quyết còn chưa tới mà”.

"Người phán quyết? Chính là người đó sao?”

“Đúng vậy!”

“Được thôi. Tôi muốn xem xem rốt cuộc anh mượn vị Phật Tổ nào tới để giữ cái mạng chó của anh”, cốc chủ cười thản nhiên.

Đúng lúc này, có tiếng xao động ở lối vào sân thi đấu. Ngay sau đó là một đám người bước vào. Đi đầu chính là đại thống .ĩnh Trịnh Nam Thiên.

Mọi ánh mắt đổ dồn về hướng này. Khán giả bình thường không biết đám người này là ai. Nhưng những người có máu mặt một chút thì đều lập tức mất hồn khi nhìn thấy nhân vật này: “Vị...Phật Tổ này sao lại tới đây rồi?”

“Ôi trời! Đây là người mà thần y Lâm mời tới sao?”, không ít người há mồm trợn mắt.

Trịnh Nam Thiên bước tới chính giữa, Lâm Chính cầm lấy micro và lên tiếng;: “Các vị, rất vui khi tôi có thể mời Trịnh Nam Thiên tới làm trọng tài cho buổi quyết đấu lần này. Ông Trịnh cũng làm một võ giả có tiếng. Rất nhiều võ giả nước ngoài cũng phải tỏ ra kính nể và khâm phục nhân vật này. Tôi nghĩ với sự công chính mà ông ấy mang tới, buổi quyết đấu ngày hôm nay sẽ vô cùng đặc sắc. Chào mừng ông Trịnh”.

Nói xong anh bèn vỗ tay. Cả hiện trường cũng làm theo.

Cốc chủ mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Trịnh Nam Thiên. Bà ta không ngờ đối phương lại gọi Trịnh Nam Thiên tới.

Mặc dù thực lực của Trịnh Nam Thiên không là gì so với bà ta nhưng đây là người mà bà ta không dễ gì động vào.

“Chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính mỉm cười nhìn cốc chủ.

“Thần y Lâm được lắm. Thú vị đấy”, cốc chủ nói bằng vẻ vô cảm.

“Nhưng anh đừng mong ông ta có thể bảo vệ được mình. Có thể tôi không giết được anh trước đám đông nhưng tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết”, nói xong cốc chủ lao về phía Lâm Chính.

“Tới đi", một chưởng tung ra.

Lâm Chính đanh mặt, đưa tay ra đỡ chưởng. Thế nhưng khi hai bên vừa va chạm thì...

Bùm...Một tiếng nổ vang lên, cả người Lâm Chính bay bật ra sau.

Đọc truyện chữ Full