“Lâm Chính, anh làm gì vậy? Anh đừng hại thần y Lâm được không hả?”.
Rời khỏi nhà hàng, Tô Nhu liền nổi cáu.
Trước đó cô vẫn luôn muốn từ chối Chu Quang, nhưng Lâm Chính không cho cô cơ hội, mà tự tiện quyết định chuyện này.
Điều này khiến Tô Nhu rất tức giận.
“Tiểu Nhu, vừa nãy em cũng thấy đấy, nếu không đồng ý, thì anh lo bọn họ sẽ ra tay với em”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Ra tay thì ra tay! Cần gì phải sợ bọn họ? Em là con gái còn không sợ, đàn ông đàn ang như anh sợ cái gì? Huống hồ anh đồng ý với bọn họ chẳng phải là hại thần y Lâm sao? Anh… chết tiệt!”, Tô Nhu tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng.
“Tiểu Nhu, em ngây thơ quá!”.
Lâm Chính lắc đầu mỉm cười: “Tuy anh hẹn bọn họ đến sơn trang Tuệ Nguyên ở ngoại ô, nhưng đây chỉ là hẹn suông, chứ không gọi thần y Lâm đến thật đâu”.
“Vậy là anh lừa bọn họ?”, Tô Nhu sửng sốt.
“Cũng không hẳn là vậy, anh vẫn sẽ nói chuyện này cho thần y Lâm biết, đi hay không là chuyện của anh ấy, ít nhất cũng phải cho anh ấy biết”, Lâm Chính đáp.
“Anh nói cũng có lý, là em hấp tấp rồi”.
Tô Nhu gật đầu.
“Tiểu Nhu, để anh đưa em về trước, rồi sẽ nói với Chủ tịch Lâm chuyện này”, Lâm Chính nói.
“Việc này… liệu anh có nói được không?”, Tô Nhu do dự một lát rồi dè dặt hỏi.
“Yên tâm, không vấn đề gì đâu”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi đưa Tô Nhu về nhà an toàn, Lâm Chính liền xuất phát đến ngay sơn trang Tuệ Nguyên ở ngoại ô.
Sơn trang Tuệ Nguyên cũng được coi là một địa danh khá có tiếng ở Giang Thành.
Nó là một nơi kiểu du lịch nông nghiệp, nghe nói ông chủ đến từ Yên Kinh, từng làm đầu bếp, kinh nghiệm bản lĩnh đương nhiên không có gì để nói.
Muốn ăn cơm ở đây không phải là chuyện đơn giản, bởi vì việc làm ăn quá tốt, danh tiếng quá nổi, khách mới phải đặt trước một tháng, còn khách cũ cũng phải gọi đặt trước ít nhất 10 ngày, nếu không sẽ không có chỗ.
Đương nhiên, hai người của Trúc Lâm không biết rõ tình hình của sơn trang Tuệ Nguyên.
Vừa vào phòng bao, Chu Quang lại gọi một bàn đồ ăn ăn ngon lành, còn người đàn ông lực lưỡng kia yên lặng ngồi bên cạnh, không chút quan tâm đến đồ ăn ngon trước mặt.
“Sắp đến giờ rồi”.
Đúng lúc này, người đàn ông mở mắt nói.
Chu Quang dừng đũa, lau tay rồi nhìn đồng hồ, gật đầu: “Còn 5 phút nữa là đến thời gian đã hẹn”.
“Nếu anh ta không đến thì giải quyết thế nào?”, anh ta lạnh lùng hỏi: “Có cần đi gặp cốc chủ Hồng Nhan Cốc không?”.
“Tìm cốc chủ Hồng Nhan Cốc làm gì? Tên họ Lâm không thức thời thì chúng ta cứ ra tay với anh ta là được, lẽ nào hai ta còn không xử lý được thần y Lâm sao?”, Chu Quang nheo mắt cười đáp.
“Thực lực của thần y Lâm không đơn giản, trước khi đi trúc chủ đã dặn tuyệt đối không nên giao đấu với thần y Lâm, chúng ta nên nghe trúc chủ”, người đàn ông lực lưỡng nói.
“Sở dĩ trúc chủ nói như vậy là vì không muốn gây rắc rối thôi, chứ Trúc Lâm chúng ta muốn tiêu diệt thần y Lâm chẳng phải chỉ cần một cái búng tay sao? Chỉ là đại hội cận kề, trúc chủ không muốn dành quá nhiều tâm sức vào chuyện này, nên bảo chúng ta bớt gây chuyện thị phi, đừng chọc vào thần y Lâm, hiểu không?”, Chu Quang cười nói.
Người đàn ông lực lưỡng gật đầu, rồi lại nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Đến giờ rồi”.
“Hừ, chúng ta đã cho bọn họ cơ hội mà bọn họ vẫn như vậy thì đừng trách chúng ta vô tình. Đi thôi, đi tìm con đàn bà Tô Nhu kia trước! Chẳng phải cậu đang dùng một bộ công pháp để tu luyện thân xác sao?
“Được rồi, cô ta là của cậu! Nhưng chơi xong tôi muốn chặt đầu của cô ta, gửi cho tên họ Lâm kia, để anh ta biết kết cục của việc thờ ơ với chúng ta, ha ha ha…”
Chu Quang cười lớn, đứng lên định cùng người đàn ông lực lưỡng rời đi.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, miệng ngậm điếu thuốc, bước vào phòng.
“Thần y Lâm đến sao?”.
Người đàn ông lực lưỡng vô thức nói.
“Đồ ngốc, nhìn cho kĩ đi, đó là thằng vô dụng Lâm Chính kia”.
Chu Quang khinh bỉ hừ một tiếng: “Lâm Chính, Chủ tịch Lâm đâu?”.
Nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới trước bàn, tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm rồi mới lên tiếng.
“Vậy là lần này Trúc Lâm phái người đến định cướp nhân lúc Dương Hoa gặp nạn hả?”.
“Hử?”.
Chu Quang nhíu mày: “Lâm Chính, tôi đang hỏi anh đấy! Chủ tịch Lâm đâu?”.
“Tôi cũng đang hỏi anh đấy!”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Chu Quang.