TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1818: DIỄN KỊCH

Máu tươi phun ra. Cổ tay lạnh ngắt nằm ở đó.

“Á?”, mấy cô gái đang đánh đàn nhảy múa nhìn thấy máu thì mất hồn. Đám vệ sĩ cũng giật mình.

Cậu ta làm cái gì vậy? Cậu ta điên rồi sao? Đám đông cảm thấy khó hiểu.

“Cậu, đang làm gì thế?”, ông chủ chau mày hỏi.

“Không phải là ông muốn lấy tay tôi sao? Tôi cho ông đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Ông chủ nhìn cánh tay rồi lại nhìn Lâm Chính. Ông ta thấy đối phương vẫn tỉnh bơ, không hề tỏ ra đau đớn hay là gì.

Ông ta cảm giác mình đã đụng phải một kẻ đáng gớm rồi. Đúng lúc này, một người nhân viên chạy tới.

“Ông chủ, có khách quý tới”, người phụ vụ kêu lên.

Ông chủ ngẩng đầu: “Khách nào?"

“Giám đốc Mã. Giám đốc Mã của Dương Hoa tới rồi ạ”, người phục vụ vô cùng kích động. Mã Hải làm một người có tiếng ở Giang Thành, ai ai cũng biết. Thế nên đương nhiên người phục vụ cũng nhận ra.

“Giám đốc Mã đến rồi à?”, ông chủ giật mình, lập tức nhìn Lâm Chính. Không biết tại sao mà ông ta bỗng có dự cảm chẳng lành.

“Không chỉ có giám đốc Mã mà còn có thêm vài nhân vật khác nữa. Tất cả đều là những người từng lên tivi, cả ông Tần Bách Tùng của Huyền Y Phái cũng có mặt”, phục nụ nói.

“Ông chủ, đây là cơ hội hiếm có, chắc là ông đích thân ra đón đi ạ”, người bên cạnh vội vàng nói.

“Đương nhiên rồi…”, ông chủ lên tiếng nhưng không biết có nên đứng dậy không.

Lúc này, có tiếng huyên náo từ bên ngoài vọng vào. Sau đó Mã Hải, Tần Bách Tùng, Long Thủ, Khang Gia Hào đều chạy tới.

Họ thấy bàn tay đứt lìa của Lâm Chính trên bàn, máu chảy ra thành dòng. Tay còn lại anh vẫn uống rượu. Tất cả đều thất kinh.

“Giám đốc Mã, luật sư Khang, viện trưởng Tần, ôi ôi các vị tới mà tôi không ra tận nơi tiếp đón được”, ông chủ sơn trang vội chạy tới.

Thế nhưng…Những người này ngó lơ ông ta, chỉ chạy tới cúi người trước Lâm Chính.

“Chủ tịch thật xin lỗi, chúng tôi tới muộn mất rồi”

“Không sao? Như vậy đã nhanh lắm rồi”, Lâm Chính lại uống thêm chén rượu nữa.

“Thầy ơi, tay của thầy...”, Tần Bách Tùng cuống cả lên.

“Bị thương một chút thôi mà", Lâm Chính lấy một cây châm ra đâm vào cánh tay rồi dùng thêm thuốc đắp lên.

Anh lấy thêm châm đâm lên cổ của mình. Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Chính biến thành khuôn mặt của thần y Lâm. Đám đông trố tròn mắt.

“Cậu là…chủ tịch Lâm”, ông chủ sơn trang sững sờ.

“Ông chủ, có những vị khách này chắc đủ tư cách để làm khách hàng của sơn trang Tuệ Nguyên chưa?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Ông chủ tái mặt, môi tím tái, mất một lúc mới nói được: “Chủ tịch Lâm, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mạo phạm tới cậu rồi, mong cậu lượng thứ”.

“Sao? Tay của tôi…chỉ đáng giá bằng một lời xin lỗi thôi à?”, Lâm Chính hỏi.

“Điều này…”, ông chủ không biết phải làm sao.

Lâm Chính cầm con dao trên bàn đưa ra phía trước.

“Quy tắc của ông ở đây không ai được phá vỡ. Tôi đã phá vỡ thì cũng đã đền tay cho ông rồi. Theo như yêu cầu của ông tôi cũng đã đưa khách tới. Và con người tôi cũng có những quy tắc của riêng mình. Đó là người khác mà động vào tôi một dao thì tôi sẽ trả lại bằng hàng trăm dao. Ông chủ, tay của tôi phải tính kiểu khác. Giờ tôi sẽ dùng con dao này để cứa lên người ông. Sau một trăm nhát cứa thì tôi với ông coi như không nợ nhau nữa. Ông có ý kiến gì không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Ông chủ sơn trang hết hồn. Ông ta đã hiểu vì sao Lâm Chính lại cứa đứt tay mình trước mặt ông ta.

Giờ thì ông ta chẳng biết làm thế nào, đành phải nhận sai thôi. Ông ta lập tức cúi ngườiL “Chủ tịch Lâm, tôi đã sai…mong cậu..cho tôi một con đường sống”.

“Con đường sống thì có rất nhiều, xem ông chọn thế nào thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Nếu ngay từ đầu chủ tịch Lâm nói ra thân phận của mình thì đâu xảy ra chuyện này. Tôi nghĩ chắc là cậu có chuyện muốn nói với tôi nên mới làm như vậy. Cậu ép tôi tới đường cùng. Chủ tịch có gì cứ dặn dò, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm”, ông chủ thở dài.

“Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái. Tôi cũng không làm khó ông nữa, chỉ cần ông giúp tôi diễn một vở kịch là được”, Lâm Chính nói.

“Một vở kịch sao?”

“Đúng! Một vở kịch hay”.

Đọc truyện chữ Full