"Đúng... đúng vậy..."
Người đàn ông run rẩy nói, vô cùng sợ hãi.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cầm danh sách kia nhìn một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Cô Phong sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Hơn nữa... còn đến để giết bà ta...
Không đúng!
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nghĩ lại, liếc mắt nhìn người đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Cậu là giả!".
"Giả?", người đàn ông sửng sốt.
"Cậu do thần y Lâm phái đến để ly gián đúng không? Hừ, mấy trò vặt vãnh này mà cũng muốn che mắt tôi? Chán sống à?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc quát, giẫm thêm phát nữa vào cánh tay anh ta.
"A!".
Tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh.
Cơn đau dữ dội khiến người đàn ông suýt nữa ngất xỉu.
Nhưng anh ta vẫn cố chịu đựng, sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Không... không phải... Tôi... tôi đúng là người của Cô Phong... Tôi không lừa cô... Tôi... tôi chỉ đến tìm cô theo lệnh treo thưởng mà Cô Phong đưa ra, cô gái, xin cô hãy tha mạng cho tôi..."
"Cô Phong và tôi không thù không oán, tại sao bọn họ lại treo thưởng giết tôi chứ? Cậu không cảm thấy chuyện này quá nực cười sao?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng nói.
"Cô gái, trên đời này không có gì gọi là ơn thù thực sự, mà chỉ có lợi ích thôi. Phong chủ Cô Phong thấy cô và thần y Lâm giết chóc nhau ở Giang Thành, nên muốn thừa nước đục thả câu, hạ gục cả cô lẫn thần y Lâm. Ông ta vừa muốn lấy đạo trường sinh của cô lại vừa muốn y thuật tuyệt thế của thần y Lâm. Chắc cô cũng biết Cô Phong là liên minh do mấy thế lực cấu thành chứ? Thế nên phong chủ Cô Phong đã ra lệnh treo thưởng này, những người bên dưới ai có thể lấy được đầu của cô và thần y Lâm, thì sẽ nhận được vô số lợi ích", người kia run rẩy đáp.
"Cái gì?".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ ngầu.
"Phong chủ Cô Phong nói, tuy các cô vẫn đang giằng co, nhưng lúc này dù giết thần y Lâm hay giết cô, thì các cô cũng sẽ nghĩ là đối phương làm. Nếu để các cô tiếp tục đấu nhau thì chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, nhưng phong chủ hi vọng có thể đẩy nhanh quá trình này, nên đã hạ lệnh treo thưởng... Cô gái... À không, cốc chủ đại nhân, tôi đã nói hết mọi chuyện cho cô biết rồi, xin cô hãy tha cho tôi, xin cô hãy tha cho tôi...", người kia vừa khóc vừa nói.
"Chết tiệt!".
Lồng ngực cốc chủ Hồng Nhan Cốc như muốn nổ tung.
Lần này thì bà ta không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù sao thì tất cả mọi người đã biết về trận chiến giữa bà ta và thần y Lâm, việc bà ta đến Giang Thành cũng ầm ĩ trên mạng.
Tuy người dân tưởng bà ta là nữ chính của "Chiến Hổ 2", nhưng vẫn có rất nhiều người biết bà ta là ai.
Đây là một trận long tranh hổ đấu.
Kiểu gì chẳng có người muốn làm ngư ông đắc lợi, thừa nước đục thả câu.
"Thú vị, thú vị lắm".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, nhìn người kia chằm chằm, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi biết, hiện giờ người của Cô Phong đang ở đâu? Phong chủ của các cậu... hiện đang ở đâu?".
"Đều... đều ở Giang Thành, nhưng cụ thể ở đâu thì tôi... tôi cũng không rõ lắm", người kia run rẩy đáp.
"Khốn kiếp!".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận, lập tức giơ chưởng lên định đánh chết người kia.
Người kia cuống quýt kêu lên: "Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi nói! Tôi nói!".
"Bọn họ ở đâu?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc quát.
"Cốc chủ đại nhân, tôi không biết vị trí cụ thể, nhưng người liên lạc với tôi đang ở sơn trang Tuệ Nguyên...", người kia khóc nói.
"Sơn trang Tuệ Nguyên? Hừ, tốt lắm!".
Ánh mắt cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng, trầm giọng nói: "Bây giờ tôi sẽ đến sơn trang Tuệ Nguyên một mẻ tóm hết lũ ô hợp này, khiến bọn chúng có đi mà không có về!".
Bà ta nói xong liền tung một chưởng đánh vào lồng ngực người kia không chút do dự.
Lồng ngực người kia lập tức lõm xuống, miệng phun ra máu tươi, mất mạng tại chỗ.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc tung người nhảy qua tòa nhà cao tầng, bay về ban công phòng mình.
Bà ta cầm đồ nghề trên bàn lên, bắt đầu dịch dung.
Bây giờ thời gian vẫn dư dả, bà ta quyết định trước khi giết thần y Lâm, sẽ xử lý những kẻ không biết trời cao đất dày này trước.
10 phút sau, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã biến thành một bà lão lưng còng.
"Người đâu!".
Mấy người của Hồng Nhan Cốc chạy ngay vào phòng.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cốc chủ Hồng Nhan Cốc, ai nấy đều sửng sốt.
Nhưng bọn họ vẫn nhận ra bà ta nhờ giọng nói.
"Nghe đây, lập tức hạ lệnh, điều đội Đầu Lâu Hồng ở ngoài thành vào, bao vây sơn trang Tuệ Nguyên cho tôi, rõ chưa?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc trầm giọng quát.
Mấy đệ tử cốt cán nghe xong đều biến sắc.
"Cốc chủ, sao... sao có thể làm thế được? Bây giờ đang có nhiều ống kính như vậy, khắp nơi đều có người nhìn vào, chúng ta điều đội Đầu Lâu vào chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức sao? Nếu bọn họ gây ra chuyện gì thì khó mà thu dọn tàn cuộc", một đệ tử cốt cán vội khuyên.
"Đừng nhiều lời nữa, mau làm đi! Hôm nay, tôi phải khiến sơn trang Tuệ Nguyên không còn mống nào sống sót!".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đằng đằng sát khí, lớn tiếng quát.
Cảm nhận được sát khí nồng đậm của bà ta, mọi người không dám khuyên nhiều, chỉ đành nghe theo.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhanh chóng dùng hình tượng bà lão còng lưng, nghênh ngang rời khỏi khách sạn.
Các phóng viên đang chầu chực ở khách sạn đều cảm thấy khó hiểu.
"Bà cụ vừa nãy là ai vậy? Sao lại đi từ phòng cô Tiêu ra?".
"Có ai nhìn thấy bà cụ kia vào phòng không?".
Mọi người đều ù ù cạc cạc, nhưng không thấy ai trả lời. Bọn họ không quan tâm bà lão này, chỉ cần cô Tiêu vẫn ở trong phòng là được. Bọn họ vẫn đang chờ cô Tiêu ra ngoài để livestream đây.
Bây giờ hàng triệu người hâm mộ của mấy nền tảng livestream chính đều đang chờ để nhìn ngắm nữ chính "Chiến Hổ 2".
Còn lúc này, trên đỉnh tòa nhà đối diện.
Một người mở cánh cửa ban công, đi về phía thi thể đang nằm dưới đất.
Người đó lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
Sau đó vừa cầm điện thoại vừa lấy châm bạc ra, đâm vào thi thể kia.
Khoảng mấy phút sau.
"Hự..."
Thi thể bỗng co giật mấy cái, sau đó ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Một người rõ ràng đã chết bỗng chốc sống lại.
Đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.
"Ông là..."
Thi thể chậm rãi mở mắt ra, vô cùng yếu ớt nói.
"Tôi là Tần Bách Tùng", người mới đến cũng chính là Tần Bách Tùng nói.
"Tần Bách Tùng? Ông là viện trưởng Tần...", người kia hơi mở to mắt.
"Thầy bảo tôi đến đây cứu cậu, cậu làm tốt lắm, nhưng bây giờ cậu đang bị thương rất nặng, phải làm phẫu thuật ngay, tôi sẽ sắp xếp người đưa cậu đi!", Tần Bách Tùng nói, rồi vẫy tay về phía cửa, hai người mặc blouse trắng khiêng người đàn ông lên cáng rồi rời đi.
Nhưng người đàn ông lại túm lấy góc áo Tần Bách Tùng.
"Ông Tần, khoan đã...", anh ta yếu ớt kêu lên.
"Còn chuyện gì sao?", Tần Bách Tùng hỏi.
"Ừm... tôi muốn biết, thần y Lâm... định đối phó với người phụ nữ kia thế nào?".
"Tôi cũng không rõ", Tần Bách Tùng lắc đầu, suy nghĩ một lát: "Nhưng theo tôi nghe được, hình như thầy... không định đối phó với mỗi cốc chủ Hồng Nhan Cốc".