Sau mệnh lệnh của ông Hầu, đám đông lập tức thu thập máu tươi.
Đương nhiên cái gọi là thu thập tức là lấy máu tươi từ những thi thể ở trên mặt đất. Những người phụ nữ mặc đồ đỏ ở bên ngoài đã lao vào trong. Đội quân tinh nhuệ của Cô Phong khó có thể ngăn chặn được.
“Ông Hầu! Chúng ta phải nhanh lên chút, sắp không chống lại được đám phụ nữ đó nữa rồi”, một người khác lên tiếng.
Ông Hầu thấy vậy thì biết tình thế nguy cấp nên cũng đích thân tham gia vào việc lấy máu. Đám đông lấy bát từ trong bếp ra, hứng máu đầy bát rồi dùng nội công ép máu thành từng cục. Mười mấy bát máu đã được lấy thành công.
“Trần Gia Minh! Thế nào? Máu đủ chưa?”, ông Hầu hô lớn.
“Đủ rồi ông Hầu! Huyết Độc Đại Pháp cần sử dụng nội lực thâm hậu nhất. Nếu nội công không đủ thì sẽ không thể thi triển được”, Trần Gia Minh nói.
“Yên tâm đi, nội công của bổn trưởng lão chẳng lẽ lại tầm thường? Nhanh lên một chút, thời gian gấp lắm rồi, không được chậm trễ nữa”, ông Hầu hét lớn.
Trần Gia Minh gật đầu: “Vâng, ông Hầu, giờ ông Hầu làm theo nhé. Tấn công Thiên Trì Huyệt và Bạch Hội Huyệt của bà ta trước, rồi tới Thất Điểm Huyệt Tử, phá mạch Nhâm Đốc, rót máu độc vào từ Phong Trì Huyệt
Trần Gia Minh vừa nói xong là ông Hầu lập tức ra tay ngay không dám do dự.
Trần Gia Minh vừa nói vừa quan sát ông Hầu thực hiện. Luồng khí tức màu đen phóng ra từ ngón tay của ông ta, điểm về vị trí các huyệt đạo của Cốc Chủ. Đương Nhiên, cốc chủ cũng không chịu đứng yên. Bà ta đanh mắt, gầm lên. Mỗi một tiếng gầm đều phóng ra khi tức vô cùng khủng khiếp như muốn đẩy lùi ông Hầu.
Rầm! Ông Hầu bật lùi lại, suýt nữa ngã ra đất. Thế nhưng ông ta không chịu từ bỏ, chỉ tiếp tục dồn toàn lực và điểm tay về phía trước.
Vụt! Một vị trí huyệt đạo đã bị điểm trúng. Cốc chủ tức lắm, tìm cách giằng Không Kim Thằng ở tay ra. Ông Hầu tiếp tục điểm huyệt.
“Trợ lực”, Nguyên Kim Thạch thấy vậy bèn lao lên, định ghìm cốc chủ lại. Mười mấy người đàn ông mà không thể khống chế được một người phụ nữ.
Tầm hai mươi giây, ông Hầu đã điểm được tầm hơn 30 huyệt đạo của cốc chủ. Lúc này mặt ông ta trắng bệch, hơi thở trở nên dồn dập.
Sắc mặt của cốc chủ cũng vô cùng khó coi, hơn nữa bà ta còn ho liên tục, khí tức trong cơ thể cũng bị đảo lộn.
Đám đông thấy vậy thì mừng lắm: “Có tác dụng rồi”.
“Huyết Độc Đại Pháp đúng là tuyệt vời”, đám đông hò reo.
“Trần Gia Minh, tiếp tục, không được dừng”, ông Hầu hét lớn.
Chỉ cần giết được cốc chủ, lấy được những thứ lợi lạc từ bà ta thì Cô Phong sẽ không còn đối thủ nữa. Tới đại hội, chắc chắn bọn họ sẽ làm bá chủ. Nghĩ tới sự huy hoàng, đôi mắt ông Hầu lại sáng lên. Lần này ông ta quyết tâm liều mạng.
“Vậy tiếp tục tới Khai Dương Huyệt”, Trần Gia Minh hét lớn. Ông Hầu và đám người Nguyên Kim Thạch lại lao lên.
“Mạn Sơn Huyệt”.
“Lên!”
Vụt.
“Nam Phong Huyệt”.
“Tiếp tục”
Trần Gia Minh hô tiếp. Ông Hầu cũng tập trung cao độ. Đợ đến khi 108 huyệt đều bị điểm thì…
Phụt! Cốc chủ cũng không chịu được nữa. Bà ta nôn ra máu và đã bị thương nặng.
“Ha ha ha! Tốt quá!", đám đông vui mừng.
Đúng lúc này tình trạng của ông Hầu trở nên vô cùng tồi tệ. Mặt ông ta trắng bệch, cơ thể run bần bật, hai tay buông thõng xuống…
“Trần Gia Minh… còn bao nhiêu huyệt đạo nữa?”, ông Hầu thở hổn hển, nói giọng khàn khàn.
“Còn huyệt cuối cùng nữa, điểm trúng trán của bà ta là được”, Trần Gia Minh nói.
“Được!”, ông Hầu gầm lên, một lần nữa lao về phía cốc chủ.
Bỗng nhiên...
“Bảo vệ cốc chủ!”, có tiếng hét vang lên. Sau đó một lượng lớn các cao thủ của Hồng Nhan Cốc lao vào bao vây cốc chủ. Hàng phòng ngự bên ngoài bị phá vỡ.
“Giết chết bọn họ”, Nguyên Kim Thạch hét lớn, xông lên. Hai cánh tay ông ta lại tấn công tiếp.
Ông Hầu được người của mình bảo vệ, lao qua đám người của Hồng Nhan Cốc và tiến về phía cốc chủ. Nhưng lúc này cốc chủ trông vô cùng bình tĩnh. Bà ta nhổ máu ra và lạnh lùng nhìn ông Hầu: “Cốc chủ! Đây chính là kết cục của việc gây sự với Cô Phong”.
Ông Hầu trầm giọng, giơ tay lên định điểm huyệt. Thế nhưng khi ngón tay ông ta vừa động vào trán bà ta thì…
Bùm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Sợ dây trói chặt cốc chủ đã bị đứt sạch.
“Cái gì?”, ông Hầu thất sắc, tay nhanh như cắt siết cổ bà ta.
Không hay rồi! Ông Hầu lập tức định rút tay về nhưng không kịp.
Tay của cốc chủ như gọng kìm chộp lấy tay ông ta. Dù ông ta có cố gắng như thế nào cũng không rút ra được.
Trong lúc khẩn cấp, ông ta dùng tay còn lại điểm lên trán bà ta.
“Đừng hòng nghĩ là thành công”, cốc chủ chộp tiếp tay của