"Không! Đừng mà!".
"Xin hãy tha cho tôi!".
"Tôi không muốn vào Hồng Nhan Cốc! Cứu tôi với!".
"Cốc chủ đại nhân, xin hãy tha cho tôi!".
"Hu hu hu..."
Trong một hang động tối tăm và ẩm ướt không ngừng vang lên tiếng gào khóc.
Chỉ thấy từng cô gái bị cùm chân xích tay túm tụm ở trong hang, nước mắt giàn giụa.
Xung quang là một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc mặc đồ đỏ, tay cầm kiếm. Sắc mặt bọn họ lạnh tanh, đứng thẳng tắp, chỉ cần cô gái nào không nghe lời là sẽ một nhát kết liễu, không chút nương tay.
Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang ngồi khoanh chân xếp bằng trước mặt những người này, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước mặt bà ta là một cái vạc rất lớn, không biết trong vạc đang hầm nước gì, một mùi quái dị rất nồng tỏa ra, còn có bốn đệ tử không ngừng thêm các loại nguyên liệu vào.
Ục ục ục...
Nước trong vạc sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút, nhưng không bay ra ngoài hang, khiến trong hang mù mịt khói.
"Cốc chủ, được rồi ạ!".
Thánh Nữ đi tới, cung kính nhỏ giọng nói.
"Được".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mở mắt ra, khàn giọng nói: "Bắt đầu hiến tế đi!".
"Sư phụ... có cần… cân nhắc thêm không? Sư phụ cũng biết là cách này gây tổn thương rất lớn cho bản thân người. Nếu sử dụng nó thì trong vòng ba năm, người không thể khôi phục lại như ban đầu", Thánh Nữ ngập ngừng một lát rồi dè dặt nói: "Sư phụ không cần vì thần y Lâm mà làm lỡ việc lên tiên thành thần đâu".
"Nếu không giết được cậu ta thì trong lòng ta sẽ có tâm ma, ngày nào chưa diệt được tâm ma, thì ta không thể lên tiên thành thần, nên việc này cũng để ta chứng đại đạo. Đừng nhiều lời nữa, mau chấp hành đi!", cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu mày, lớn tiếng quát.
Thánh Nữ chần chừ một lát, chỉ đành thở dài, gật đầu đáp dạ.
"Nước đâu!", cốc chủ Hồng Nhan Cốc lớn tiếng nói.
Một đệ tử Hồng Nhan Cốc bưng bát nước đi tới.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhận lấy rồi uống ngay.
Ừng ực, ừng ực...
Cả bát nước hết sạch.
Bà ta vung tay lên.
Lập tức có đệ tử kéo hai cô gái trong đám người bị cùm chân xích tay kia ra, vừa lôi vừa kéo về phía vạc.
"Đừng mà! Đừng mà!".
"Cốc chủ! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
Hai cô gái kia gào lên.
Nhưng... vô ích!
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã nhập ma hoàn toàn.
Bây giờ không thể coi bà ta là con người nữa.
Bà ta không hề quan tâm đến thứ gọi là tính mạng.
Thứ duy nhất bà ta quan tâm là số phận của mình.
"Vào đi!".
Đệ tử túm lấy hai người, ném vào trong vạc.
Ào!
Hai người vừa vào vạc liền kêu gào giãy giụa.
"Cứu tôi với!".
"A!".
Tiếng hét thê thảm không dứt bên tai, hai người bám lấy thành vạc định ra ngoài.
Nhưng bọn họ vừa trèo ra khỏi nước thuốc sôi sùng sục đã bị đệ tử đứng canh bên cạnh vạc ấn xuống.
"Có thể trở thành tế phẩm của bổn cốc chủ là vinh hạnh của các cô đấy, đừng có không biết tốt xấu", cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.
Nhưng vừa dứt lời, một con dao găm liền đâm thẳng vào lưng bà ta.
"Hử?".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc xoay phắt lại, nhanh mắt nhanh tay tóm được con dao kia.
Phát hiện người đâm con dao găm này là đệ tử Hồng Nhan Cốc đi bắt những cô gái bị cùm chân xích tay này về.
"Là cô? Nghiêm Hân?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn nữ đệ tử ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.
Nữ đệ tử tên là Nghiêm Hân lập tức tăng thêm sức mạnh, nhưng không thể khiến con dao găm tiến thêm được phân nào...
"Tôi đối xử với cô không tệ mà cô lại phản bội tôi? Xem ra cô cũng muốn trở thành tế phẩm rồi!", cốc chủ Hồng Nhan Cốc dữ tợn nói.
"Bà muốn hại em gái tôi, sao tôi có thể tha cho bà được chứ?", Nghiêm Hân gầm lên, lại dùng sức mạnh hơn.
Nhưng dù cô ta gắng sức đến mức nào, cũng không thể khiến con dao găm tiến thêm dù chỉ một chút.
Nghiêm Hân biết mình đã thất bại liền lập tức buông tay, định bỏ chạy.
Nhưng... không còn kịp nữa.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ tay lên.
Ầm!
Uy áp khủng khiếp giáng lên người Nghiêm Hân.
Nghiêm Hân nằm rạp dưới đất, chật vật mãi không đứng dậy được, dường như trên người cô ta có một tảng tá nghìn cân.
"Em gái cô là ai?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc đanh giọng hỏi.
Nghiêm Hân cắn răng không đáp.
"Cô đã bị Hồng Nhan Cốc chúng tôi tẩy não, đáng lẽ không có em gái mới phải. Xem ra nước Thoát Thai Hoán Cốt của Hồng Nhan Cốc vẫn không thể xóa nhòa tình cảm của các cô... Ha ha, nếu đã vậy, thì tôi chỉ có thể xóa sổ luôn các cô! Cô bảo tôi giết hại em gái cô, vậy thì tôi sẽ tiễn cô xuống dưới đó, để cô đoàn tụ với em gái vậy!".
Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền vung tay lên: "Cho cô ta vào nồi trước!".
"Vâng, cốc chủ!".
Các đệ tử còn lại không dám do dự, lập tức xông tới khiêng Nghiêm Hân lên, đi về phía vạc.
Nghiêm Hân không động đậy, chỉ nghiến chặt răng, ánh mắt đầy phẫn nộ thù hận, lạnh lùng nhìn chằm chằm cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nếu cô ta đã dám ra tay thì cũng không ôm hi vọng còn sống.
Nhưng cô ta không thể chấp nhận việc ác ma như vậy còn tồn tại trên đời này.
"Bà sẽ không được chết tử tế đâu!", Nghiêm Hân gầm lên.
"Tôi chỉ sống lâu hơn cô thôi", cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng đáp.
Nghiêm Hân đau lòng tuyệt vọng, nhưng cũng không thể làm được gì.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.
"Chưa
chắc đâu!".