Hơi thở của Lâm Chính không khỏi trở nên gấp gáp.
Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, đang định ra tay.
Nhưng ngay sau đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giơ tay lên.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Bốn âm thanh giòn giã gần như vang lên cùng lúc.
Sau đó Lâm Chính bỗng ngã khuỵu xuống đất, không thể đứng dậy được nữa.
Hóa ra tứ chi của anh đã bị bẻ gãy trong nháy mắt.
Nỗi đau đớn dữ dội không thể che lấp sự kinh hoàng trong lòng anh.
Việc này do cốc chủ Hồng Nhan Cốc làm sao?
Lâm Chính tỏ vẻ khó tin.
Chỉ một suy nghĩ, một động tác đã dễ dàng phế được anh?
Rốt cuộc hiện giờ bà ta mạnh đến mức nào?
“Lần này thì cảm nhận được rồi chứ? Thần lực! Thần lực vô thượng! Con kiến hôi! Bây giờ người đứng trước mặt cậu chính là chân thần duy nhất trên đời này! Đối mặt với thần linh thì cậu có tư cách gì mà đứng chứ?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười đầy dữ tợn, khuôn mặt vốn còn được coi là tinh xảo yêu mị, lúc này đã trở nên quỷ dị và đỏ như máu.
“Di chứng do cấm thuật này mang lại chắc chắn là trước nay chưa từng có! Bà dùng tính mạng của 3000 người này và nửa đời còn lại của bà để đổi lấy sự mạnh mẽ tạm thời, việc này đáng sao?”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Ha ha ha, có gì không đáng chứ? Chỉ cần có thể giết được cậu thì tất cả đều đáng!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.
“Bà hận tôi đến vậy sao?”.
“Đương nhiên! Cậu không cần lo, tôi sẽ không giết cậu ngay đâu! Cứ thế giết cậu thì đúng là hời cho cậu quá! Cậu hại tôi trở nên thế này, tôi nhất định phải khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười gằn, sau đó đi về phía Lâm Chính, giơ tay ra, định phanh ngực anh ra.
Lúc này, mười móng tay của bà ta cũng trở nên thon dài, móng tay sắc bén như lưỡi liềm, chỉ mới chạm vào lồng ngực Lâm Chính, da thịt ở lồng ngực anh đã bị cắt toạc, máu tươi đầm đìa.
“Khoan đã!”.
Lâm Chính trầm giọng quát.
“Xin tha sao? Cậu cứ việc xin tha! Tôi rất mong chờ dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi, bó tay hết cách của cậu, ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.
Bà ta quả thực rất mong đợi.
Bởi vì bất cứ ai cũng tỏ vẻ kinh hoàng sợ hãi và thành kính trước bà ta.
Chỉ có Lâm Chính là luôn đối đầu với bà ta.
Sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc có thể cam lòng cho được chứ?
Bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, cười đầy dữ tợn, chỉ cần Lâm Chính chịu để lộ dáng vẻ đó, là bà ta biết mình đã thắng…
Nhưng… Lâm Chính không hề.
Anh nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, lắc đầu.
“Xin tha? Bà nghĩ nhiều rồi, bây giờ người nên xin tha là bà đấy!”.
“Đã đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận: “Bây giờ tôi sẽ bẻ tay chân của cậu, kéo dài mệnh mạch cho cậu, xẻo từng miếng thịt của cậu, nhưng sẽ không giết cậu, để cậu cảm nhận sự hành hạ và đau đớn vô tận”.
Dứt lời liền định ra tay.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng quát lớn.
“Dừng tay!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi khựng lại, nổi trận lôi đình, nhìn Lâm Chính một cái.
Nhưng Lâm Chính không nhìn bà ta, mà nhìn sang bên cạnh.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu, cũng nhìn sang bên phải theo Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm…
Vách hang bỗng nổ tan tành, hàng đống tảng đá to bay về phía này.
Cả hang động phòng không chấn động.
“Hử?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc kinh ngạc, lập tức vung tay lên.
Rầm!
Tất cả những tảng đá to đều bị đánh nát vụn.
Trong hang động phòng không bỏ hoang này bụi bay mù mịt.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nheo mắt lại nhìn.
Chỉ thấy mấy bóng dáng cao to đang bước từ trong đám bụi ra.
Tổng cộng năm người.
Tất cả đều mặc áo bào có hoa văn màu đỏ.
Sau khi bụi lắng xuống, cuối cùng dáng vẻ của những người này cũng hiện rõ trước mắt hai người.
Năm người gồm ba nam hai nữ.
Mỗi người bọn họ đều có khuôn mặt tuyệt mĩ, làn da trắng như ngọc, tỏa ra ánh sáng. Tất cả đều có mái tóc trắng, đồng thời trong tay cầm một lệnh bài to lớn như lưỡi đao.
Trên mỗi lệnh bài đều viết một chữ rất lớn.
Tuyệt!
“Tuyệt Phạt? Cuối cùng… các người cũng đến rồi!”.
Lâm Chính thì thào.
“Sao nào? Thần y Lâm, đây là viện quân cậu gọi đến sao?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhếch môi, không khỏi bật cười: “Tại sao cậu lại gọi bọn họ đến chịu chết? Hay là cậu muốn tìm thêm mấy người chôn cùng?”.
Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ tay lên, cách không chộp về phía mấy người kia.
Vù!
Khí ý tàn bạo phóng ra từ lòng bàn tay bà ta, hóa thành từng luồng huyết phong, khi bao trùm những người kia liền biến thành từng bàn tay khổng lồ, vô cùng đáng sợ hung tàn, tóm lấy bọn họ.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị bàn tay màu đỏ như máu này bóp nát bét.
Nhưng khi đánh vào người những nam nữ này, lại không làm khó được bọn họ chút nào.
Đối phương chỉ khẽ lắc lư cơ thể, những huyết phong này liền bị đánh tan…
“Cái gì?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sửng sốt.
Chỉ thấy người dẫn đầu lớn tiếng quát: “Bà chính là cốc
chủ Hồng Nhan Cốc, Tiêu Bất Hồng sao?”.