Cô gái cảm thấy đầu óc trống rỗng. Một lúc sau cô ta mới kịp phản ứng lại. Người trước mặt...là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng cơ mà.
Bà ta có khả năng hồi sinh người chết đó. Nếu là người khác thì chắc chắn là cô ta không tin, nhưng là thần y Lâm thì dù có là người của đại hội thì cô ta vẫn cứ tin.
Vì người này vô cùng nổi tiếng mà. Về phương diện y thuật còn ai có thể giỏi hơn anh.
“Anh...ý của anh là gì?”, cô gái hoàn hồn, ngước mắt nhìn anh.
“Tôi nói, cô có muốn bọn họ sống không?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Anh...có thể cứu sống được bọn họ sao?”, cô gái hỏi lại.
“Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ lập tức giúp họ sống lại, giống như ban đầu”, Lâm Chính nói.
Cô gái cảm thấy tim đập thình thịch, đôi mắt bừng sáng.
Nhưng cô ta cũng không phải là kẻ ngốc.
Cô ta biết là sẽ có cái giá cho vụ giao dịch này.
“Anh muốn thế nào?”, cô gái hít một hơi thật sâu.
“Điều này phải xem cô thế nào. Tôi muốn biết xem năng lực của cô ra sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Cô gái im lặng, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Sự đau khổ, dằn vặt, bất lực, bàng hoàng trỗi dậy trong cô ta. Cô ta nhìn những cơ thể trước mặt rồi lại nhìn thiết lệnh, cuối cùng bặm môi nói: “Thần y Lâm, chỉ cần anh cứu những người đồng đội này của tôi thì muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm”.
“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu, bước tới lấy châm ra đâm vào ngực những thi thể kia để cứu sống họ.
Tới đây cô ta hiểu ra rằng anh đã tính toán từ trước để lợi dụng những người này ép cô ta phải đồng thuận. Thế nhưng giờ biết thì đã quá muộn. Cô ta đã bị lọt hố rồi...
Lâm Chính tiến hành châm cứu ngay tại hiện trường. Cô gái trố tròn mắt, nhìn thật kỹ. Tầm mười phút sau, Lâm Chính thu châm về.
“Được rồi", anh lên tiếng.
“Bọn họ ...đều sống lại rồi sao?”, cô gái vội hỏi.
“Đúng vậy, nếu không tin thì cô cứ thử bắt mạch của họ đi”.
Cô gái lập tức đưa tay ra sờ động mạch ở cổ bọn họ, một lúc sau cô cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Quả nhiên mạch đập lại rồi. Tốt quá rồi”, cô gái vô cùng hào hứng, phải mất một lúc mời bình tĩnh lại được.
“Nhưng tại sao họ vẫn hôn mê vậy? Bọn họ phải mất bao lâu mới hồi phục được”, cô gái hỏi.
“Vĩnh viễn không thể hồi phục được”, Lâm Chính nói .
“Cái gì?”, cô gái nghe như sét đánh ngang tai.
“Tôi chỉ giúp họ sống lại chứ chưa khiến họ hồi phục hoàn toàn. Muốn họ hồi phục hoàn toàn thì cần phải điều trị thêm một bước nữa, chỉ là...tạm thời không thể”, Lâm Chính nói.
Cô gái bặm môi: “Anh muốn lợi dụng bọn họ để ép tôi làm việc giúp anh đúng không?”
“Yên tâm, tôi là người có giới hạn. Đợi đại hội kết thúc, tôi sẽ chữa khỏi cho bọn họ đồng thời thả họ ra. Tới khi mọi chuyện kết thúc thì bọn họ phải ở lại Dương Hoa, do tôi giám sát. Tôi sẽ đảm bảo cho họ không chết nhưng cô thì phải đảm bảo trung thành với tôi. Thế nào?”
“Thần y Lâm, anh thật to gan, dám kiểm soát người tuyệt phạt. Anh có biết người tuyệt phạt có ý nghĩa thế nào ở đại hội không? Nếu để đại hội biết được hành động của anh thì tôi đảm bảo Dương Hoa và thậm chí là những người xung quanh anh cũng sẽ bị liên lụy đấy, thậm chí cả xã hội này sẽ không còn bóng dáng anh nữa đâu, tất cả sẽ tan thành mây khói. Anh không chỉ biến mất khỏi thế giới này mà cũng biết mất luôn trong lịch sử, anh có biết không?”, cô gái tức giận nói.
“Lịch sử dành cho người chiến thắng. Nếu tôi không dám đặt cược thì tất cả có gì liên quan gì tới tôi? Lúc này, tôi chỉ cần biết thái độ của cô. Nếu cô đồng ý thì họ sẽ sống sót. Còn nếu không thì hôm nay tất cả các người cùng chết thôi”, nói xong, Lâm Chính cầm thiết lệnh ở bên cạnh, vứt tới trước mặt cô gái.
Cô gái run rẩy, cảm thấy vô cùng đau khổ. Thế nhưng cuối cùng cô gái đã thỏa hiệp...Và quỳ xuống...
“Bái kiến...thần y Lâm”.