Lâm Chính ngủ rất say, đương nhiên cũng rất thoải mái.
Dược hiệu của Huyền Thiên Đan đã phân giải hết trong người anh, được anh hấp thụ.
Giờ phút này, Lâm Chính cảm giác toàn thân như được thay da đổi thịt, lớn như tứ chi, nhỏ như sợi tóc, tất cả đều có cảm giác thông thấu.
Anh chưa mở mắt ra ngay, mà thở hắt một hơi, toàn thân duỗi mạnh một cái, sau đó phát ra tiếng rên thoải mái, rồi mới chậm rãi mở mắt.
Tuy Hoạt Độc chưa được giải hết, nhưng mọi nơi trên cơ thể anh đều hồi phục rất tốt, dù không bì được với thời kỳ đỉnh cao, thì ít nhất cũng lấy lại được sáu bảy phần thể lực.
Có thể khiến một cơ thể bị Hoạt Độc tàn phá đến mức thân tàn ma dại khôi phục đến mức độ này chỉ trong vài ngày, e rằng đây cũng là một chuyện rất ghê gớm đối với người của thiên cung Trường Sinh.
Nhưng Lâm Chính vừa ngồi dậy, một bóng dáng bỗng lao tới bên giường như lốc xoáy.
Chính là Thu Phiến.
"Anh Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi", Thu Phiến kích động kêu lên.
"Sao vậy?", Lâm Chính nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
"Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Sư muội Liễu Như Thi sắp bị hỏi tội chém đầu rồi!", Thu Phiến gào lên.
"Cái gì?".
Lâm Chính suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Anh túm lấy bả vai Thu Phiến, gấp gáp nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết!".
Thu Phiến lập tức kể lại chuyện Liễu Như Thi ám sát Tiết Tường.
Lâm Chính nghe xong, đầu óc như muốn nổ tung.
Sao anh có thể không đoán ra được suy nghĩ của Liễu Như Thi chứ?
"Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đúng là ngốc hết thuốc chữa!".
Lâm Chính cuống đến mức giậm chân, khẽ gầm lên: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?".
"Thiên Hình Cung! Anh Lâm, tôi nghĩ anh vẫn nên nhanh chóng đi tìm Ngũ tôn trưởng thì hơn! Chỉ có Ngũ tôn trưởng ra mặt mới cứu được Liễu sư muội! Anh cho Ngũ tôn trưởng năm giọt Lạc Linh Huyết, có khi Ngũ tôn trưởng nể tình chuyện này mà tha mạng cho Liễu sư muội!", Thu Phiến nói.
Nhưng Lâm Chính không nghe hết câu nói của Thu Phiến, đã tông cửa chạy về phía Thiên Hình Cung.
"Anh Lâm? Haizz! Anh Lâm..."
Thu Phiến cuống quýt gọi rồi vội vàng chạy theo.
…
Ở Thiên Hình Cung.
Người đàn ông mặc áo dài màu trắng kia nở nụ cười tự tin đi tới giữa cung điện.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt sang nhìn anh ta, khuôn mặt ngập tràn sự kính phục và sùng bái.
"Từ sư huynh!".
"Chào Từ sư huynh!".
"Tham kiến Từ sư huynh!".
Các đệ tử nhao nhao chào hỏi, một số người còn tỏ vẻ vô cùng kích động.
Liễu Như Thi hơi ngước đôi mắt bình thản lên, nhìn người đang đi tới.
Tuy cô ấy không biết anh ta, nhưng từ lời bàn tán xôn xao của các đệ tử thì vẫn biết người này là ai.
Từ Tài Quang.
Đệ tử tinh nhuệ trẻ tuổi nhất.
Cũng là một trong năm đệ tử kiệt xuất nhất của thiên cung.
Đương nhiên, anh ta còn một thân phận nữa, đó là anh nuôi của Tiết Tường.
Không ngờ chuyện này làm kinh động đến cả anh ta.
Liễu Như Thi khẽ hít vào một hơi, quay sang nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, bà đừng tham gia vào chuyện này nữa, Như Thi cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tất cả đều là cháu tự chọn, cháu không muốn làm liên lụy đến bà".
"Con bé ngốc nghếch này, đừng nói nữa, tất cả đã có bà đây", bà cụ Ôn nhỏ giọng đáp lại.
"Bà Ôn...", Liễu Như Thi rưng rưng nước mắt.
Chỉ thấy Từ Tài Quang bước tới một bước, mỉm cười nói: "Tứ tôn trưởng, tại sao chân tướng rành rành ra đó rồi mà còn không xử quyết cô gái này? Chẳng lẽ mấy câu nói của bà Ôn có thể lật lại được vụ án này sao?".
"Sao nào? Cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à", Tứ tôn trưởng trầm giọng nói.
"Đệ tử không dám, chỉ là nơi này đang có bao nhiêu đệ tử nhìn vào, nếu Tứ tôn trưởng không xử lý công bằng, chuyện này mà đồn ra ngoài thì e là uy nghiêm của Thiên Hình Cung... sẽ bị suy giảm. Đến lúc đó ngay cả pháp quy của thiên cung Trường Sinh chúng ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Nếu chuyện phát triển đến mức đó thì phiền phức to", Từ Tài Quang cười nói.
Sắc mặt của Tứ tôn trưởng hơi đen lại.
Tuy ông ta rất không thích nghe những lời Từ Tài Quang nói, nhưng nó lại có lý.
Vào lúc này, ông ta không được làm việc thiên tư.
"Chém đi!", Tứ tôn trưởng lạnh lùng nói.
Liễu Như Thi không nói gì.
"Tôn trưởng", bà cụ Ôn vội kêu lên: "Chuyện này vẫn phải điều tra đã".
"Bà Ôn, phạm nhân đã nhận tội rồi, còn điều tra cái gì nữa? Lẽ nào phạm nhân nói điêu, các đệ tử này nhìn nhầm, chỉ có suy đoán của bà là đúng?", Tứ tôn trưởng mất kiên nhẫn nói.
Khuôn mặt già nua của bà cụ Ôn cứng đờ.
"Chém!".
Tứ tôn trưởng lại quát.
Lần này, giọng điệu của ông ta rất kiên quyết.
Không ai dám phản bác.
Hình Đường Phủ lại giơ đao lên.
Vô số cặp mắt ở xung quanh đều nhìn chằm chằm.
Không ai nói gì.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Liễu Như Thi quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại.
"Bà Ôn, cảm ơn bà...", cô ấy thì thào nói, vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Đúng lúc thanh đao trong tay Hình Đường Thủ sắp hạ xuống, một tiếng gầm phẫn nộ bỗng vang khắp Thiên Hình Cung.
"Tất cả dừng tay cho tôi!".