Đài Y Thánh xôn xao.
Tất cả đệ tử đều kinh ngạc.
Hợp nhất đấu y?
Đồng thời chiến đấu với hai người?
Lâm Chính làm gì vậy?
Anh tự tin đến vậy sao?
Bọn họ mở to mắt, cứ ngỡ mình nghe lầm.
Từ Tài Quang cũng vậy.
Vẻ mặt anh ta vô cùng khoa trương, trợn mắt há mồm một lúc lâu mới nghiêng đầu nói: “Ngũ tôn trưởng vừa mới nói gì? Đơn đăng ký hợp nhất?”.
“Phải sư huynh, hình như là hai người anh và Tiết Tường cùng… đấu y sinh tử với Lâm Chính”, Lý Đào ở cạnh lắp bắp nói.
“Đó là ý gì?”.
Từ Tài Quang phản ứng lại, đột nhiên nổi giận: “Đây là xem thường tôi sao?”.
“Sư huynh, Lâm Chính sỉ nhục anh như vậy, thực sự không thể chịu được! Anh không thể tha thứ cho cậu ta dễ dàng được!”, đệ tử ở phía sau nhao nhao nói.
“Đúng vậy! Phải dùng cách tàn nhẫn nhất để giết cậu ta!”.
“Đây là cậu ta đang tìm chết!”.
“Sư huynh, anh phải lập uy! Phải lấy mạng cậu ta ra lập uy!”.
Mọi người reo hò.
Từ Tài Quang tràn đầy căm hận, đi thẳng vào chính giữa đài Y Thánh.
Đổi lại là lúc trước, anh ta sẽ không có hứng thú với người như Lâm Chính.
Nhưng bây giờ anh ta đột nhiên muốn chiến đấu một trận!
Anh ta phải dùng cách bá đạo nhất để giải quyết Lâm Chính!
Nếu không, Từ Tài Quang anh ta sao có được trọng lượng trong lòng những đệ tử này?
Vô số ánh mắt của các đệ tử hội tụ trên người Từ Tài Quang, ai cũng cảm thấy khó tin, hoảng hốt vô cùng.
Từ Tài Quang ôm một bụng lửa giận đi thẳng tới trước, chắp tay: “Tôn trưởng, đệ tử đã đến!”.
“Ừ!”.
Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu, nói: “Từ Tài Quang, tôi biết trong lòng cậu rất tức giận, nhưng Lâm Chính đã dám đề nghị hợp nhất quyết đấu thì tôi nghĩ chắc hẳn cậu ta có chỗ dựa nào đó. Cậu vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn”.
“Tôn trưởng, một kẻ không biết trân trọng sinh mạng mình thì cần phải chú ý cái gì? Cậu ta đề nghị hợp nhất quyết đấu là đang sỉ nhục đệ tử, vì vậy đệ tử không định nương tay. Đợi lát nữa có cảnh tượng gì không đúng chuẩn mực hoặc không thích hợp xuất hiện, mong tôn trưởng tha thứ”, Từ Tài Quang chắp tay nói, giọng nói lạnh lùng.
Ai cũng có thể nghe ra được sự phẫn nộ từ trong giọng nói của anh ta.
“Quyết đấu sinh tử ý nghĩa tại sinh tử, các cậu xảy ra chuyện gì đó là quyết định của bản thân các cậu, người ngoài sẽ không can thiệp!”, người phụ nữ xinh đẹp nói.
“Vâng, tôn trưởng”, Từ Tài Quang lại chắp tay, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chỉ tiếc trên đài Y Thánh thần thánh này sẽ nhuốm máu của kẻ đê tiện dơ bẩn như Lâm Chính! Thật khiến người ta tiếc hận”.
“Vậy là anh mặc nhận tôi sẽ thua?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Một kẻ chỉ mới học y thuật của thiên cung mấy tháng như cậu, tôi muốn đánh bại cậu còn không dễ như trở bàn tay?”, Từ Tài Quang lắc đầu.
“Sư huynh, nói nhiều với kẻ sắp chết đó làm gì? Lát nữa anh chỉ cần đứng bên xem là được, em sẽ tự tay giết chết cậu ta!”, Tiết Tường phẫn nộ nói.
“Được, em chơi đùa với cậu ta trước đi!”, Từ Tài Quang nói.
Tiết Tường xoa tay, muốn ra tay ngay.
Lúc này, một tiếng chuông du dương lan ra khắp thiên cung Trường Sinh.
Tiếng chuông vang lên ở thời điểm này có nghĩa buổi học sáng đã bắt đầu.
Buổi học sáng ở thiên cung Trường Sinh thường bắt đầu vào lúc tám giờ sáng.
“Tôn trưởng, đến giờ rồi!”, đệ tử ở bên cạnh nhắc nhở.
“Được! Tôi tuyên bố trận quyết đấu bắt đầu!”.
Người phụ nữ xinh đẹp lập tức đứng dậy, lớn tiếng hô.
Bà ta dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Dưới cây hoa đào, Tử Diểu nghiêng mắt nhìn.
Trên tảng đá phía Nam, hai bóng người cũng đang quan sát từ xa.
“Người đó chính là Lâm Chính sao?”.
“Bẩm tôn trưởng, đúng ạ”.
“Người đó… sao lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó?”, ông lão nói giọng khàn khàn.
“Lẽ nào là con cháu một vị cố nhân nào đó của tôn trưởng, cho nên mới cảm thấy quen thuộc?”, thanh niên ở cạnh khẽ cười nói.
“Không, chắc chắn không phải! Cảm giác này không phải cảm giác quen thuộc của con cháu cố nhân… Tôi cũng không nói rõ được là cảm giác gì…”.
“Vậy tôn trưởng tiếp tục xem xem, có lẽ lát nữa nhớ ra được thì sao”.
Hiện trường yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn ba người ở chính giữa đài Y Thánh.
Từ Tài Quang đứng ở một bên.
Để Tiết Tường và Lâm Chính đứng đối diện nhau.
Ngũ tôn trưởng dứt lời, bây giờ đã là trận đấu y sinh tử.
“Nào, Lâm Chính, để tôi xem xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu cân lượng! Ra tay đi!”, Tiết Tường nheo mắt cười, trong mắt ngập tràn vẻ sâu xa.
Hắn hoàn toàn không để anh vào mắt.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Chỉ một mình anh hoàn toàn không đủ cho tôi đánh. Từ Tài Quang, anh không lên cùng sao?”.
Từ Tài Quang lại khẽ lắc đầu.
“Thật không biết điều! Đánh bại Tiết Tường trước rồi hãy nói”.
“Thôi được, nếu vậy thì tôi ra tay trước là được, chỉ hi vọng lát nữa anh đừng hối hận!”.
Lâm Chính nói, sau đó cất
bước đi về phía Tiết Tường.