"Lâm sư huynh, anh đi đâu vậy?".
"Lâm sư huynh, khoan đã..."
"Lâm sư huynh..."
Dọc đường đi có không ít đệ tử cuống quýt gọi Lâm Chính, ý đồ ngăn anh lại.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ bọn họ, xông ra ngoài cửa cung, men theo bậc thềm Trường Sinh dốc đứng đi xuống dưới.
Không ai đuổi kịp anh.
Không đến 10 phút, Lâm Chính đã đi hết bậc thềm Trường Sinh như thang trời này.
Dưới bậc thềm có một ngôi nhà tranh, nằm trên một tảng đá lớn.
Nhìn từ xa thấy vô cùng lẻ loi.
Đây là nơi ở của bà cụ Ôn.
Bà cụ Ôn đã ở thiên cung Trường Sinh được rất nhiều năm, cụ thể bao nhiêu năm thì không ai biết, chức trách của bà ấy là trông coi bậc thềm Trường Sinh này, nắng cũng như mưa, chưa bao giờ rời.
Có người nói lai lịch của bà ấy thậm chí còn cao hơn mấy điện chủ.
Nhưng cao hơn thì sao chứ? Vẫn chỉ là một người canh núi, sao có thể so với người của thiên cung được?
"Bà Ôn! Bà Ôn! Bà có đây không?".
Lâm Chính nhảy lên bục đá, gọi với vào nhà tranh.
Nhưng trong nhà không có bất cứ hồi âm nào.
Lâm Chính lòng nóng như lửa đốt, cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức xông tới định đẩy cửa ra.
Nhưng tay anh còn chưa chạm đến, thì cánh cửa nhà tranh đột ngột mở ra.
Bà cụ Ôn sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa.
"Cậu muốn làm gì?", bà ấy lạnh lùng hỏi.
"Bà Ôn, bà có nhìn thấy Như Thi không?", Lâm Chính vội hỏi.
"Không thấy!".
Bà cụ Ôn lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu mau biến đi, về thiên cung mà chữa Hoạt Độc của cậu, đừng đến làm phiền tôi nữa".
Dứt lời liền đóng sầm cửa lại.
"Bà... "
Lâm Chính đang định gọi, nhưng cửa đã đóng im ỉm.
Anh nhíu mày trầm ngâm, nhưng không cam lòng, lại gõ cửa liên tiếp.
Nhưng lần này bà cụ Ôn không có ý định mở cửa nữa.
"Bà Ôn! Bà không mở cửa là tôi xông vào đấy nhé!", Lâm Chính cũng cuống lên, lập tức hét lớn.
Anh lờ mờ nhận ra hình như bà cụ Ôn biết chuyện gì đó.
Rầm rầm rầm...
Cánh cửa phòng vốn cũ nát, bị Lâm Chính đập rầm rầm, liền lung lay muốn sập.
Cứ tiếp tục thế này thì e là ngôi nhà tranh sẽ bị Lâm Chính dỡ mất.
Bà cụ Ôn thực sự không nhịn nổi nữa, mở phắt cửa ra, nghiêm giọng quát: "Cậu Lâm! Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Đừng tưởng cậu quen con bé là tôi hạ thủ lưu tình với cậu! Đừng ép tôi phải ra tay!".
"Bà Ôn, xin lỗi đã mạo phạm, tôi chỉ muốn biết tung tích của Như Thi", Lâm Chính vội vàng hành lễ, nói đầy khẩn thiết.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nó đi rồi! Về rồi! Cậu bị điếc à?", bà cụ Ôn quát mắng.
"Không! Bà lừa tôi! Như Thi sẽ không về một cách vô duyên vô cớ như vậy! Cho dù cô ấy đi, thì chắc chắn sẽ báo cho tôi biết! Cô ấy tuyệt đối không thể đi một cách lặng lẽ như vậy được! Chắc chắn là có nội tình!", Lâm Chính trầm giọng quát, ánh mắt đầy sốt ruột.
Nghĩ tới cô gái cõng anh đang bị thương nặng, bước từng bước trên bậc thềm Trường Sinh này, bị Lý Đào, Tiết Tường sỉ nhục đủ điều vẫn không chịu từ bỏ, trong lòng Lâm Chính lại trăm mối đan xen.
Bây giờ cô ấy không rõ tung tích, không rõ sống chết, lại càng khiến anh lòng đau như cắt.
Dù có thế nào...
Dù phải trả cái giá như thế nào thì Lâm Chính cũng phải tìm bằng được Liễu Như Thi.
Bà cụ Ôn nhìn khuôn mặt kiên định và nghiêm túc của Lâm Chính, đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia an ủi, nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị che giấu, thay vào đó là phẫn nộ và chán ghét.
"Lâm Chính, rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới chịu tin hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tìm ai thì tự đi mà tìm, đừng ở đây làm phiền tôi nữa! Nếu cậu còn tiếp tục lằng nhằng, có tin bây giờ tôi đánh gãy tay chân cậu không hả?".
Bà cụ Ôn gầm lên, ánh mắt đầy hung ác và tàn bạo.
Giờ phút này, dù là ai nhìn thấy bà ấy cũng phải rợn tóc gáy.
Quả nhiên, Lâm Chính trầm mặc.
Anh nhìn bà cụ Ôn, một lát sau mới cúi người thật thấp, nhỏ giọng nói: "Nếu bà Ôn quả thực không biết tung tích của Như Thi thì thôi, Lâm Chính không làm phiền bà nữa. Bà Ôn, tôi xin lỗi vì đã mạo phạm, Lâm Chính... xin cáo từ".
Nhưng bà cụ Ôn không thèm đếm xỉa, xoay người đóng cửa lại.
Rầm!
Cánh cửa lại đóng sập trước mũi Lâm Chính.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một tiếng, xoay người bỏ đi.
Sau khi Lâm Chính rời đi được một lúc, cánh cửa nhà tranh bỗng lại bật mở.
Bà cụ Ôn chậm rãi đi ra.
Bà ấy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu, đứng bất động một lúc lâu, rồi xoay người về nhà tranh.
Nhà tranh không lớn, ánh sáng tối tăm.
Lúc này, một "thi thể" sắc mặt trắng bệch, toàn thân lạnh toát đang nằm trên giường.
Đó chính là Liễu Như Thi.
Lúc này, hai tay hai chân, thậm chí là đầu cô ấy, đều có từng chiếc ống trong suốt nối liền, toàn thân cắm đầy châm bạc, một số chất lỏng kỳ quái đang truyền vào người Liễu Như Thi qua những chiếc ống kia. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ấy tràn ngập đau đớn.
"Nhóc con, cháu không nhìn nhầm, thằng bé kia đúng là người nặng tình nặng nghĩa, chỉ đáng tiếc... tạo hóa trêu ngươi, cậu ta không thể gặp được cháu nữa. Nếu để cậu ta nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cháu, bà lo cậu ta sẽ làm chuyện dại dột mất".
Bà cụ Ôn nói đến đây, thở dài thườn thượt, rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, thầm lau nước mắt.
Ngặt nỗi "thi thể" ở trên giường không nghe thấy những lời than vãn này.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình thản vang lên sau lưng bà ấy.
"Bà Ôn, bà hãy nói cho tôi biết, cô ấy... bị làm sao vậy?".
Cả người bà cụ Ôn run lên, ngoảnh phắt đầu lại, thấy người mới rời đi không lâu trước đó không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.
"Lâm Chính?".
Bà cụ Ôn đứng bật dậy, nhìn anh với ánh mắt khó tin: "Sao... sao cậu lại quay lại? Chẳng phải cậu đã đi rồi sao?".
Nhưng Lâm Chính không trả lời bà ấy, mà đi tới bên giường, nhìn Liễu Như Thi đang nằm trên đó, cả người đờ đẫn như mất hồn.
Ánh mắt bà cụ Ôn đầy bất lực và đau khổ.
Bà ấy thở dài, khàn giọng nói: "Cậu... đừng quá kích động..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?".
Lâm Chính quay phắt lại, trừng mắt nhìn bà cụ Ôn, khẽ gầm lên chất vấn.
Lúc này, đôi mắt anh đỏ ngầu như máu.
Khiến người ta không rét mà run.
"Nếu đã không thể giấu được thì tôi kể hết mọi chuyện cho cậu biết vậy".
Bà cụ Ôn chỉ đành kể lại mọi chuyện.
Lâm Chính nghe xong, nắm tay siết chặt, cảm giác căm hận trào dâng trong lòng.
"Sau khi Như Thi xảy ra chuyện, tôi dùng quan hệ đưa thi thể nó về đây, dùng một số dược liệu tốt tôi cất giữ bao nhiêu năm nay để kéo dài mạng sống cho nó, nhưng... tôi cũng chỉ có thể kéo dài được một lúc. Muốn cứu sống nó e là khó hơn lên trời...", bà cụ Ôn lắc đầu, khàn giọng đáp.
Lâm Chính nghe xong, trong lòng như nổi sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Anh giơ tay lên, run rẩy sờ vào cổ tay Liễu Như Thi.
Khoảnh khắc chạm vào làn da cô ấy, Lâm Chính cảm giác trái tim mình như run lên.
Lạnh!
Vô cùng lạnh lẽo!
Đây là khí tức và nhiệt độ chỉ người chết mới có.
Nhưng... cô ấy vẫn còn chút mạch đập.
Mạch đập khẽ đến mức gần như không thấy.
Là kết quả bà cụ Ôn dùng những dược liệu này để cố gắng kéo dài sự sống.
Nhưng số dược liệu này không thể duy trì cho cô ấy cả đời được.
Một khi dùng hết dược liệu, thì cô ấy vẫn phải bỏ mạng, thần tiên cũng không cứu được.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, ngón tay nhón châm, đâm vào ấn đường của Liễu Như Thi.
Một lát sau, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Món nợ này tôi đã ghi lại! Nếu Thiên Hình Cung không trả
lại công bằng cho tôi, tôi sẽ bắt thiên cung Trường Sinh trả!".