TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1884: HỖN LOẠN CHẤM DỨT

Mọi người kinh hãi.

Lúc này kẻ xấu không bỏ chạy, mà lại còn ra tay với Tam tôn trưởng?

Hắn có ý gì?

Tưởng rằng Tam tôn trưởng dễ giết sao? Coi mọi người là đồ trang trí chắc?

“Khốn kiếp! Chán sống à?”.

“Bảo vệ Tam tôn trưởng!”.

“Bắt sống kẻ không biết trời cao đất dày này lại!”.

Tất cả mọi người đều nổi giận, ùa về phía Tam tôn trưởng như bị điên. Sự thách thức của đối phương đã hoàn toàn chọc giận người của thiên cung Trường Sinh.

Nhưng Tam tôn trưởng lập tức nhận ra quỷ kế của đối phương, gấp gáp kêu lên: “Đừng lại đây!”.

Nhưng… không còn kịp nữa!

Khoảnh khắc bọn họ lại gần, người kia bỗng ném một thứ trong tay vào giữa đám người.

Nhìn lại, đó là một dây những vật hình cầu được đặc chế.

Những vật hình cầu này đều lấp lánh trong suốt, bên trong chứa bột mịn, chúng được một sợi dây xâu lại, nhìn giống như Phật châu.

Chắc hẳn tiếng chuông lúc trước được phát ra từ chúng.

Sau khi những vật hình cầu nhìn giống như Phật châu này rơi xuống đất, người kia liền động đậy ngón tay, phóng châm bạc ra.

Bụp! Bụp! Bụp!

Châm bạc đâm thủng quả cầu, tất cả các quả cầu đều phát nổ.

Một lượng lớn bụi mịn tản ra xung quanh.

“Cẩn thận! Là phấn độc!”.

“Nín thở đi!”.

Tiếng hô hoán vang lên.

Hiện trường trở nên nhốn nháo.

Nhưng khi đám bụi mịn này bao phủ dày đặc, mọi người mới nhận ra, số bụi mịn này không gây bất cứ ảnh hưởng gì đến bọn họ, người nó thực sự tác động là những người đã mất trí đang xông tới kia.

Sau khi hít số bụi mịn này, ai nấy đều hồi phục trở lại.

Bọn họ ngơ ngác nhìn xung quanh, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng không chờ bọn họ nghĩ nhiều, các đồng môn xung quanh đã chém đao kiếm, vung quyền chưởng về phía bọn họ.

“A!”.

“Các người làm gì vậy?”.

“Cứu tôi với!”.

“Tại sao lại giết tôi?”.

Những đệ tử đã tỉnh táo lại kinh hãi hét lên, có người vội vàng đánh trả, có người thì bỏ chạy tứ tán.

Còn những người đang tấn công các đệ tử này cũng ý thức được sự khác thường, vội hét lên dừng tay.

Nhưng số bụi mịn này không khiến tất cả các đệ tử khôi phục thần trí, không ít người vẫn liều mạng tấn công người của thiên cung Trường Sinh, đến mức những tinh nhuệ đến để trấn áp hỗn loạn không biết nên ra tay với ai, nên nương tay với ai.

Hiện trường lại càng hỗn loạn hơn.

Cứ thế, cục diện vừa được xoa dịu bỗng lại có sự thay đổi vi diệu.

Các tinh nhuệ không dám giết người bừa bãi, còn phòng tuyến cũng hoàn toàn sụp đổ, để mặc các đệ tử bỏ chạy.

Không ít lãnh đạo cấp cao của thiên cung Trường Sinh tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào.

“Tất cả dừng tay, những người đã tỉnh táo mau đứng ra phía sau tôi! Nhanh!”.

Ngũ tôn trưởng dồn sức nhảy lên chỗ cao rồi kêu lớn.

Những đệ tử đang ngơ ngác liền chạy tới sau lưng bà ta.

Còn những đệ tử vẫn mang tính công kích thì đều bị thủ đoạn cứng rắn của Tứ tôn trưởng chế ngự.

Người thì chết, người thì bị thương.

Giằng co nửa tiếng thì trận bạo loạn này mới chấm dứt.

“Ngũ tôn trưởng, đã giải quyết xong rồi!”.

“Những đệ tử không nghe lời đã bị chế ngự, bây giờ xử lý bọn họ thế nào?”.

“Nghe theo sắp xếp của Tam tôn trưởng đi”.

Ngũ tôn trưởng thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn, nhưng không thấy Tam tôn trưởng đâu.

“Tam tôn trưởng đâu rồi?”.

Ngũ tôn trưởng hỏi.

“Tôi đây”.

Một giọng nói lạnh lẽo và khàn khàn vang lên trong Từ Bi Thất.

Mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy Tam tôn trưởng đang chậm rãi đi ra.

Lúc này, vẻ mặt ông ta đầy âm trầm, khó coi một cách đáng sợ.

Mấy người Ngũ tôn trưởng lập tức hiểu ra.

“Tam tôn trưởng, thứ trong Từ Bi Thất… không bị mất đấy chứ?”.

“Hầu hết vẫn còn”, Tam tôn trưởng mặt không cảm xúc đáp.

Ngũ tôn trưởng thở phào: “Thế thì tốt!”.

“Nhưng mấy thứ quan trọng đều không còn”, Tam tôn trưởng lại nói.

Ngũ tôn trưởng run lên, nhìn ông ta với ánh mắt khó tin: “Tam tôn trưởng, ông… ý ông là…”

“Tất cả những thứ trên giá thần dược đã mất! Tất cả đã bị tên trộm kia… lấy đi rồi!”, Tam tôn trưởng khàn giọng đáp.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người của 5 cung 10 điện đang có mặt đều run rẩy, một luồng khí lạnh xộc thẳng từ gót chân lên đỉnh đầu.

“Không những vậy, hầu hết sách vở trong Từ Bi Thất đều bị lật tung lên, e rằng y thuật tuyệt thế của thiên cung chúng ta đã bị lộ rồi!”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói.

Ai nấy trợn mắt há mồm, tỏ vẻ vô cùng khó tin.

Cuối cùng.

“Mau! Mau bắt tên trộm đó lại! Lập tức phái người phong tỏa cả thiên cung Trường Sinh!”, một điện chủ hét lên.

“Bây giờ đuổi theo thì có ích gì?”.

Tam tôn trưởng lập tức gầm lên, ngắt lời điện chủ kia.

Điện chủ sửng sốt.

Tam tôn trưởng lạnh lùng hừ một tiếng: “Đối phương đã chuồn đi lúc chúng ta đang dẹp loạn ở đây rồi! Vô ích thôi! Bây giừ phong tỏa thiên cung Trường Sinh cũng đã muộn!”.

“Việc này… Tam tôn trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”.

“Vẫn phải điều tra thôi, không những phải phái người ra ngoài cung tìm, mà còn phải điều tra manh mối trong cung nữa! Đối phương lặng lẽ tạo nên cuộc hỗn loạn lớn như vậy ở thiên cung Trường Sinh thì chắc chắn là có người giúp! Mau phái người điều tra từng khu vực, bây giờ tôi sẽ đến gặp Đại tôn trưởng, báo cáo chuyện này với ông ấy! Mong là Đại tôn trưởng và cung chủ sẽ không nổi giận, nếu không những người có mặt ở đây đều không tránh được tội!”.

Tam tôn trưởng nói xong liền xoay người rời đi.

Mọi người đưa mắt

nhìn nhau, sống lưng ớn lạnh.

Đọc truyện chữ Full