Thu Phiến cũng đến bên ngoài Anh Hoa Điện, chứng kiến mọi chuyện.
Khi nghe thấy "Thần Ngạo Tập" trong miệng cô gái, cô ấy và rất nhiều người đều ù ù cạc cạc.
"Sư huynh, "Thần Ngạo Tập" là cái gì vậy?", Thu Phiến không nhịn được, hỏi một đệ tử tinh nhuệ ở bên cạnh.
Đệ tử kia vốn định mặc kệ, nhưng thấy Thu Phiến xinh xắn khả ái, liền kiên nhẫn giải thích.
"Thần Ngạo Tập là một cuốn sách cổ tuyệt thế, ba tháng trước được Nhị tôn trưởng phát hiện trong mộ Kỳ Lân ở Lĩnh Nam, rồi mang về. Nhưng người của Tử Huyền Thiên lại nói khu vực Lĩnh Nam là địa bàn của bọn họ, Thần Ngạo Tập đáng lẽ là của bọn họ, nên nhiều lần đến thiên cung chúng ta để đòi. Mấy lần thương lượng trước đó, các tôn trưởng đều phớt lờ mặc kệ, không ngờ lần này bọn họ lại dẫn người đến", đệ tử kia đáp.
Những người xung quanh cũng hiểu ra.
Có người hừ mũi nói: "Chỉ là một lũ oắt con, có gì phải sợ chứ? Dám chạy đến thiên cung chúng ta làm càn, thì phải cho bọn chúng biết tay!".
"Đúng vậy, tưởng thiên cung chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?".
Các đệ tử nhao nhao nói, ai nấy tỏ vẻ khinh miệt, không thèm coi những người này ra gì.
Tam tôn trưởng nhíu mày, nhìn đám nam thanh nữ tú này, sau đó phất tay, bình thản nói: "Bổn tôn trưởng không thèm chấp đám oắt con miệng còn hôi sữa như các cô. Thần Ngạo Tập do chúng tôi phát hiện thì đương nhiên là của chúng tôi. Muốn đòi Thần Ngạo Tập thì bảo mấy lão già của Tử Huyền Thiên đến đây! Các cô không có tư cách nói chuyện với tôi!".
Các đệ tử nghe thấy thế là biết thái độ của Tam tôn trưởng, đang định đuổi đám người này đi.
Nhưng nghĩ cũng phải, bọn họ quả thực không cần phải nhiều lời với những người này.
Đúng lúc đó, một bóng dáng khoác áo choàng màu đen, đội mũ trùm đầu bước ra khỏi đội ngũ của Tử Huyền Thiên.
Bóng dáng kia thẳng tắp, đi tới trước đám người mới dừng lại, sau đó bỏ mũ xuống, nhìn Tam tôn trưởng: "Tam tôn trưởng, đã lâu không gặp, không ngờ ông lại cậy già lên mặt như vậy".
"Ơ? Ông là... Chấn Hám Sơn?".
Tam tôn trưởng lập tức nhận ra người kia, kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Chấn Hám Sơn?".
"Chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên?".
"Ông ta cũng đến sao?".
"Lần... lần này thì gay rồi! Mau đi mời Đại tôn trưởng đến!".
"Hôm qua Đại tôn trưởng lại đi bế quan, gấp thế này e là không mời ra được!".
"Nhị tôn trưởng đâu?".
"Nhị tôn trưởng đã ra ngoài điều tra kẻ cướp Từ Bi Thất, chắc là cũng không về ngay được!".
"Làm sao bây giờ?".
Mấy điện chủ châu đầu ghé tai, sắc mặt của ai cũng tỏ vẻ khó coi.
Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng cũng đanh mặt lại, ai cũng bất ngờ khi người này đến.
"Tam tôn trưởng, ông nói những tiểu bối này không có tư cách nói chuyện với ông, vậy họ Chấn này chắc là đủ tư cách nhỉ?", Chấn Hám Sơn bình thản nói.
"Chấn đại nhân đến đây cũng là vì Thần Ngạo Tập sao?", Tam tôn trưởng hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên".
"Tôi đã nói rồi, Thần Ngạo Tập là của thiên cung chúng tôi! Không liên quan gì đến Tử Huyền Thiên! Nếu ông đến để nói đạo lý, thì câu nói này chính là đạo lý của chúng tôi, nếu đến để nói võ lực thì mời ông ra chiêu!", Tam tôn trưởng vào thẳng vấn đề, ra oai phủ đầu đối phương.
Nhưng đương nhiên người của Tử Huyền Thiên đã có chuẩn bị từ trước mới đến.
"Chúng tôi chỉ có mấy chục người, nếu thiên cung Trường Sinh định xông hết lên, thì tôi nghĩ chúng tôi chắc chắn sẽ tan xác. Nhưng đổi lại là thiên cung Trường Sinh và Tử Huyền Thiên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Tôi nghĩ dù là Tử Huyền Thiên hay thiên cung Trường Sinh cũng không muốn nhìn thấy điều này. Tam tôn trưởng, ông thấy sao?", Chấn Hám Sơn bình thản nói.
"Vậy các ông có ý gì?", Tam tôn trưởng lạnh lùng hỏi.
"Lần này chúng tôi đến là muốn giải quyết vấn đề sở hữu của Thần Ngạo Tập bằng phương thức hòa bình", Chấn Hám Sơn đáp.
"Phương thức hòa bình?".
"Đúng, mấy người này là đệ tử được Tử Huyền Thiên chúng tôi bồi dưỡng, bọn họ sẽ đại diện cho Tử Huyền Thiên khiêu chiến người của thiên cung các ông. Tam tôn trưởng, hãy thử đi. Nếu đệ tử của các ông có thể đánh bại bọn họ, thì Thần Ngạo Tập sẽ thuộc về các ông. Nếu người của các ông không thắng được đệ tử của Tử Huyền Thiên, thì Thần Ngạo Tập sẽ thuộc về chúng tôi", Chấn Hám Sơn lớn tiếng nói.
Ông ta cố ý dùng khí kình, để tất cả hơn vạn đệ tử ở xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tam tôn trưởng nghe thấy thế thì biến sắc, lập tức nhận ra mình đã trúng kế.
Chắc hẳn người của Tử Huyền Thiên đã có kế hoạch này từ trước.
Bọn họ cố ý gây sự ở ngoài núi, khí thế hùng hổ xông vào thiên cung Trường Sinh, ép ông ta gióng chuông cảnh báo, tập hợp các đệ tử của thiên cung đến.
Sau đó gửi lời khiêu chiến đến thiên cung Trường Sinh trước mặt tất cả các đệ tử.
Lúc này, Tam tôn trưởng không muốn nhận lời cũng không được.
Nếu không nhận lời thì không những mất mặt mà còn khiến mọi người mất lòng tin.
Cộng thêm trước đó Từ Bi Thất bị cướp, nếu bây giờ từ chối đối phương, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn.
Nhưng nếu nhận lời thì sẽ trúng kế của đối phương.
Làm sao bây giờ?
Tam tôn trưởng do dự.
Nhưng trong lúc ông ta do dự, thì không ít đệ tử trong đám người xung quanh đã phẫn nộ lên tiếng.
"Đánh thì đánh! Tưởng chúng tôi sợ ông chắc?".
"Lại đây! Đánh đi!".
"Xem chúng tôi có đánh cho răng rụng đầy đất không!".
"Tử Huyền Thiên tép riu mà cũng dám huênh hoang ở thiên cung Trường Sinh à?".
"Cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của chúng ta đi!".
"Đánh!".
"Đánh!".
"Đánh!".
…
Tiếng hô không dứt.
Tam tôn trưởng thấy thế, nắm tay siết
chặt, chỉ có thể cắn răng đáp: "Ông muốn đánh thế nào?".