TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1913 “AI TRUY SÁT CÔ?”

Thượng Thanh Cung...

Nhị tôn trưởng tối mắt bước vào trong, ra hiệu cho vài người đệ tử. Những người này lập tức lui ra ngoài.

“Lâm Chính, cậu vào đây”, Nhị tôn trưởng lên tiếng. Lâm Chính cùng ông bước vào trong Thượng Thanh Cung.

“Cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Nhị tôn trưởng lấy châm ra, đồng thời đệ tử mang một lượng lớn dược liệu vào tiến hành sắc thuốc trong Thượng Thanh Cung.

“Tại sao Nhị tôn trưởng lại muốn giải độc cho đệ tử vậy?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.

“Tình hình hoạt độc trong người cậu rất tệ rồi. Tôi nghĩ chắc chắn là Ngũ tôn trưởng đã dùng cung cấp thuốc cho cậu một thời gian. Cậu đừng nói nhiều, mau cởi áo ra, tôi tạm thời khống chế hoạt độc cho cậu”, Nhị tôn trầm giọng.

“Nhị tôn trưởng, không cần đâu. Nếu không có dược liệu thì tất cả sẽ không có ích gì cả. Hà tất phải lãng phí như vậy?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu ngốc quá, đương nhiên tôi biết hoạt độc của cậu cần thần dược để chữa trị. Bản tôn cần thời gian, mà cậu thì chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Nếu như tôi không châm cứu kiểm soát hoạt độc cho cậu thì dù tôi có tìm được thần dược cậu cũng sẽ biến thành một cái xác lạnh ngắt mà thôi”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

“Sống chết có số, Nhị tôn trưởng không cần phải làm vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu. Đương nhiên là anh không muốn để Nhị tôn trưởng chữa trị cho mình, vì anh đã kiểm soát được hoạt độc rồi. Hiện trạng trước đó mà Nhị tôn trưởng kiểm tra được từ cơ thể anh chỉ là do anh ngụy tạo ra mà thôi”.

“Bớt nói lại”.

Rõ ràng là Nhị tôn trưởng khá nóng tính, giờ làm gì có thời gian mà đi cãi nhau với Lâm Chính: “Cởi áo của cậu ấy ra”.

“Vâng sư phụ”, những người đệ tử xung quanh lao lên, người giữ tay người giữ chân lột áo Lâm Chính ra. Lâm Chính bất lực, đành phải thỏa hiệp để cho Nhị tôn trưởng châm cứu.

May mà trước khi ra khỏi cửa thì anh đã có sự chuẩn bị, đã sử dụng thuốc thế nên Nhị tôn trưởng châm cứu mới không nghi ngờ gì. Sau một hồi thì Nhị tôn trưởng cũng dừng lại.

“Về nghỉ ngơi đi”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.

“Cảm ơn Nhị tôn trưởng”.

“Đừng nhiều lời nữa, sau này cậu là đệ tử của tôi. Hôm nay cậu đắc tội với cả Đại tôn trưởng rồi. Tôi nghĩ có lẽ cả ngũ cung thập điện ngoài tôi ra sẽ chẳng còn ai giúp cậu nữa đâu. Tôi tiếc nhân tài nên mới giữ lại cậu, hi vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng. Tôi sẽ dốc toàn lực để giải độc cho cậu. Nhưng tôi hi vọng lời nói của Đại tôn trưởng là thật. Nếu tôi có thể cứu được cậu thì cậu sẽ trở thành trụ cột của thiên cung”, Nhị tôn trưởng đanh giọng.

Lâm Chính giật mình: “Nếu thiên cung không phụ để tử thì sao đệ tử có thể phụ thiên cung được. Thế nhưng có quá nhiều người khinh thường đệ tử”.

Nhị tôn trưởng im lặng nhìn anh. Không biết ông ta nghĩ gì. Một lúc lâu sau ông ta phất tay.

Lâm Chính chắp tay, quay người rời đi. Đợi anh đi khỏi thì những người đệ tử vội túm tụm lại.

“Nhị tôn trưởng, hà tất phải vì người này mà chống lại Đại tôn trưởng? Nếu như Đại tôn trưởng tức giận thì chúng ta sẽ không dễ sống đâu ạ”, có người lo lắng nói.

“Thiên cung Trường Sinh không phải chỉ do Đại tôn trưởng quyết định. Tôi làm như vậy là vì thiên cung. Sao ông ta có thể chống lại tôi được? Cung chủ là người thông minh, chắc chắn nhìn ra ai đúng ai sai”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

“Thế nhưng Nhị tôn trưởng...Lâm Chính có trong tay mười giọt Lạc Linh Huyết, nếu Đại tôn trưởng mà không có được thì chắc chắn sẽ khiến Lâm Chính phải chét. Chưa nói tới việc có thể cứu được anh ta hay không, đệ tử lo tôn trưởng khó mà bảo vệ được anh ta”, người đệ tử do dự.

Nhị tôn trưởng trầm giọng. Ông ta đi đi lại lại một lúc rồi lên tiếng: “Lâm Chính là đệ tử của tôi”.

Giọng nói vang vọng trong điện đường.

“Tôn trưởng bớt giận”, đám đông cúi đầu.

“Tôi đã thu nạp Lâm Chính làm đệ tử của mình trước mặt đám đông. Tất cả mọi người đều nghe thấy cả rồi. Còn về Lạc Linh Huyết, cũng là do Tam tôn trưởng trả lại cho cậu ấy. Mọi người đều nghe thấy cả. Đó là đồ của cậu ấy thì phải thuộc về cậu ấy, không ai được cướp đoạt. Người nào động vào đồ của cậu ấy tức là đang đối địch vói tôi. Tôi không cần biết người đó là ai nhưng tôi nhất định sẽ tính sổ với kẻ đó”.

Nhị tôn trưởng hét lớn. Dứt lời, không ai còn dám lên tiếng nữa. Bọn họ đều biết tính tình của Nhị tôn trưởng. Ông ta mà đã hạ quyết tâm thì không ai có thể lay chuyển được.

Lâm Chính quay trở về đình viện. Anh lấy thần dược ra tiếp tục trị thương. Đồng thời anh cũng viết lại toàn bộ khẩu quyết của Thần Ngạo Tập. Sau khi nghiên cứu Thần Ngạo Tập, Lâm Chính bèn cảm thán: “Chẳng trách Tử Huyền Thiên lại có hứng thú với thứ này. Hóa ra mật tịch này độc đáo đến vậy".

Thần Ngạo Tập coi trọng tới việc tinh tấn khí. Khí của một con người huyền diệu vô thường. Một nhịp thở là một lượng khí được đưa vào cơ thể. Lỗ chân lông trên da cũng có thể sinh ra khí nhưng thứ mà Thần Ngạo Tập chú trọng hơn nữa đó chính là khí của cốt và huyết. Đó là lớp khí tinh vi nằm sâu ở tầng lớp bên trong.

Lâm Chính vùa sắc thuốc vừa nghiên cứu. Cứ thế cả đêm trôi qua.

Sáng ngày hôm sau...

Rầm rầm rầm...Có tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Lâm Chính vội mở mắt, anh nghe thấy giọng của Thu Phiến.

“Lâm đại ca, mau mở cửa! Lâm đại ca!”

Lâm Chính đứng dậy chạy ra mở cửa. Thu Phiến thở hổn hển, mặt tái mét, chạy vào trong cầm bình trà lên rót ra và uống ừng ực. Một lúc sau cô gái mới bình tĩnh trở lại.

“Thu Phiến, xảy ra chuyện gì vậy? Cô vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi...vẫn ổn...chỉ là chạy về nên hơi mệt”, Thu Phiến thở hổn hển.

“Chạy về sao? Sao thế? Sao phải vội như vậy?”

“Bị người ta truy sát, sao mà không vội cho được?”

Lâm Chính khẽ giật mình: “Ai truy sát cô?”

“Tử Huyền Thiên”, Thu Phiến nói giọng khàn khàn.

“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày: “Đang yên đang lành sao họ lại truy sát cô? Vệ Tân Kiếm đâu? Cô có thấy anh ta không?”, Lâm Chính hỏi.

“Có thấy nhưng là lén nhìn thấy. Tôi bị người của Tử Huyền Thiên phát hiện ra gặp anh ta nên mới bị đuổi bắt”, Thu Phiến nói.

Lâm Chính trầm mặt: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải là tôi nhờ cô liên hệ với anh ta rồi nhờ anh ta tìm dược liệu cho tôi sao? Tại sao cô còn bị truy sát? Vệ Tân Kiếm thì sao?”

“Anh ta...giờ đến bản thân anh ta còn khó giữ được. Từ sau khi anh ta bị đánh bại thì địa vị đã bị rớt thê thảm. Có rất nhiều người cho rằng anh ta đã làm nhục Tử Huyền Thiên, giáng cho anh ta tội chết. Có những người cho rằng anh ta là gián điệp do thiên cung cử tới nên bài trừ anh ta. E rằng chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ bị người của Tử Huyền Thiên ép chết mất”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày.

“Lâm đại ca, tôi thấy anh nên từ bỏ kế hoạch thông qua Vệ Tân Kiếm để lấy dược liệu thì hơn”, Thu Phiến lắc đầu rồi lại rót cho mình một ly trà.

Lâm Chính trầm ngâm một lúc và điềm đạm nói: “Tại sao lại từ bỏ, không phải đây là cơ hội tốt sao?”

“Cơ hội sao?”, Thu Phiến giật mình.

Lâm Chính chỉ phủi áo, điềm đạm nói: “Tôi sẽ tới

Tử Huyền Thiên một chuyến”.

Đọc truyện chữ Full