Tiếp đãi nồng hậu? Lăng chưởng môn nhíu mày suy tư. Hóa ra Chấn Hám Sơn có suy nghĩ đó!
Nếu thật sự chiêu mộ Lâm Chính vào Tử Huyền Thiên thì sẽ là chuyện rất tốt cho Tử Huyền Thiên.
Yêu nghiệt như vậy có thể mang lại cho Tử Huyền Thiên không biết bao nhiêu lợi ích. Chưa nói tới gì khác, ít nhất là ở đại hội, Tử Huyền Thiên có thể dựa vào Lâm Chính để chiếm ưu thế tuyệt đối, khiến người khác không dám xem thường.
Hơn nữa, nếu nói Lâm Chính bước lên con thuyền của Tử Huyền Thiên, có cậu ta, Tử Huyền Thiên chắc chẳn sẽ không phải lo lắng gì trong một trăm năm tới.
Nghĩ đến đó, Lăng chưởng môn không khỏi gật đầu, nhưng sâu trong đáy mắt lại có chút lo nghĩ.
“Hám Sơn, đề nghị của ông rất hấp dẫn, nhưng... dù gì cậu †a cũng là đệ tử của thiên cung Trường Sinh... Ông nói cậu ta có mâu thuẫn với thiên cung, đó cũng chỉ là suy đoán của ông. Nếu sự thật không phải như vậy, hoàn cảnh của Tử. Huyền Thiên chúng ta sẽ rất khó xử”.
“Chưởng môn, chuyện này có thể điều tra, tôi muốn điều tra cũng không có gì khó. Huống hồ, tôi nói bọn họ có mâu thuãn cũng là có bằng chứng”, Chấn Hám Sơn cười nói, sau đó kể lại những gì đã xảy ra khi đến thiên cung Trường Sinh khiêu chiến.
Lăng chưởng môn nghe vậy, hai mắt sáng bừng. “Ông nói... trong tình huống biết rõ Lâm Chính bị thương,
'Tam tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh vẫn bất chấp lời phản đối của mọi người, ép cậu ta chiến đấu với Hạo Tâm””.
“Phải, Tam tôn trưởng làm vậy chẳng khác nào đồn Lâm Chính vào chỗ chết, nhưng trên thực tế, thực lực Lâm Chính quá đáng sợ, Hạo Tâm không thể đánh bại. Lâm Chính lại chọn đóng kịch, không chiến thẳng Hạo Tâm một cách dễ dàng, mà tỏ vẻ như muốn đồng quy vu tận với Hạo Tâm”.
”Vì sao cậu ta lại làm vậy?”.
“Đương nhiên là để lấy sự thương hại của mọi người, khiến Tam tôn trưởng rơi vào thế khó xử! Sau chuyện lần trước, đệ tử của thiên cung Trường Sinh có dị nghị về Tam tôn trưởng, danh tiếng của Lâm Chính trong các đệ tử thiên cung cũng vô cùng cao”.
“Đè ép Tam tôn trưởng để lấy lòng người, khiến Tam tôn trưởng mất đi uy tín của đệ tử... đó là đại ky!”.
“Tôi đoán Lâm Chính cũng là bất đắc dĩ! Trong tình huống đó, Tam tôn trưởng rõ ràng là muốn Lâm Chính chết. Nếu Lâm Chính không tìm kiếm sự ủng hộ của đệ tử, e rằng ngày hôm sau sẽ phải chết ở thiên cung Trường Sinh. Tam tôn trưởng có địa vị phi phàm trong thiên cung, năm cung mười điện trong thiên cung Trường Sinh đều đứng về phía Tam tôn trưởng, vậy thì Lâm Chính sẽ là đối tượng người người nhảm đến. Chắc chắn cậu ta sắp đi đến đường cùng. Bây giờ chúng ta quăng cành ô liu ra cho cậu ta, bảo vệ cậu ta, không để thiên cung hại cậu ta, cậu ta nhất định sẽ cảm kích Tử Huyền Thiên chúng ta vô tận, đồng thời gia nhập Tử Huyền Thiên. Nếu vậy, Tử Huyền Thiên sẽ có được một yêu nghiệt tuyệt thế!”, Chấn Hám Sơn vội nói.
Lăng chưởng môn bị những lời nói này làm dao động, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.
Ông ta vẫn do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Vậy ý ông là không xử phạt Lâm Chính? Nếu vậy, làm sao tôi ăn nói với những đệ tử này?”.
“Có vẻ chưởng môn lẫn lộn đầu đuôi rồi. Nguyên nhân chuyện này là từ đâu ra? Không phải là Vệ Tân Kiếm bị ức hiếp nên Lâm Chính mới đến đây sao? Nếu Vệ Tân Kiếm đã là nguồn gốc câu chuyện, chúng ta có thể bắt tay từ Vệ Tân Kiếm”.
Lăng chưởng môn nghe vậy lập tức bừng tỉnh. “Được! Tốt lắm! Ông lui xuống đi”.
“Vâng, chưởng môn!”, Chấn Hám Sơn thở phào nhẹ nhõm, chạy xuống.
Người ở dưới đều nhìn hai người, hoàn toàn không biết Chấn Hám Sơn thì thầm điều gì với Lăng chưởng môn.
“Chưởng môn, hãy mau mau bắt Lâm Chính! Con người này rất giảo hoạt, chậm trễ ät sẽ có biến!”, thấy chưởng môn lần lữa không chịu hạ lệnh, Thanh Long đại sư huynh lo lắng có biến, lập tức tiến lên nói.
Lăng chưởng môn lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thanh Nhai, cậu đừng có làm to chuyện quá, chuyện này không giống như cậu nghĩ. Mới vừa rồi, tôi đã nói chuyện rõ ràng với Hám Sơn, chuyện này... có điểm khả nghỉ”.
“Khả nghỉi?", Thanh Long đại sư huynh kinh ngạc.
Lăng chưởng môn nghiêng đầu: “Lúc trước Lâm Chính cần thứ gì để trị thương cho Tân Kiếm?”.
“Bẩm chưởng môn, là cỏ Tam Thánh”, Chấn Hám Sơn vội vàng chắp tay.
“Phê chuẩn! Mau đi lấy cỏ Tam Thánh cho Lâm Chính”, Lăng chưởng môn nói.
“Vâng!”, Chấn Hám Sơn lập tức đáp lại.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Ai nấy đều mở to mắt.
“Chưởng môn!”.
Chu Bích Như sốt ruột, vội vàng la lên.
“Không cần nói nhiều. Bích Như, chuyện lần này tôi vẫn phải điều tra rõ, không thể dựa vào lời của một phía mà đổ oan cho người khác”, Lăng chưởng môn nói.
“Người tốt? Chưởng môn, bây giờ là Lâm Chính làm đệ tử tông môn Chu Bích Như bị thương, các đệ tử tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải giả. Sao có chuyện đổ oan cho. người tốt?”, Vi tổng chấp sự cũng vội vàng đứng dậy nói.
“Vậy Vệ Tân Kiếm thì sao?”, Lăng chưởng môn đột nhiên nghiêng đầu, nghiêm giọng hỏi.
Nghe vậy, Vi tổng chấp sự sợ hãi, thoáng chốc không còn tiếng nói.
Đang yên đang lành, vì sao Lăng chưởng môn lại nhắc tới
Vệ Tân Kiếm?
E rằng chỉ có một nguyên nhân, Lăng chưởng môn không định truy cứu trách nhiệm của Lâm Chính nữa.
Nếu không, chắc chắn chưởng môn không thể nào lại lôi người này ra.
Bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến Lăng chưởng môn phản cảm.
Vi tổng chấp sự lập tức cúi đầu, không lên tiếng nữa. Mặc dù trong mắt ông ta tràn ngập nghỉ hoặc và khó hiểu, nhưng ông ta không thể nói gì thêm nữa.
Ngược lại, La các chủ vẫn chưa hiểu ý của Lăng chưởng môn, vội nói: “Chưởng môn, Vệ Tân Kiếm đó đã phản bội sư môn, mấy đứa Bích Như chỉ thanh lý môn hộ, hoàn toàn vô tội, xin chưởng môn minh giám! Tuyệt đối không thể thả Vệ 'Tân Kiếm đi được, Lâm Chính cũng phải nghiêm trị không tha. Nếu không, uy tín của Tử Huyền Thiên sẽ mất hết! Đệ tử cũng sẽ sinh lòng bất mãn”.
Dứt lời, những người khác đều nhìn về phía La các chủ.
La các chủ sửng sốt, cảm giác có gì đó không đúng.
Nhưng lời đã nói ra miệng, ông ta không thể thu về.
Khi ông ta nhìn về phía chưởng môn mới ý thức được tình hình không ổn.
Lúc này, chưởng môn đã đen sầm mặt, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
“Vậy La các chủ, ông nói xem nên làm thế nào?”,
“Chuyện đó..”, La các chủ rụt cổ, không dám lên tiếng.
“La các chủ, nói gì đi”, Lăng chưởng môn lại quát.
La các chủ vội vàng cúi đầu, run rẩy nói: “Tôi... Tôi cũng không biết...”.
“Không biết? Tôi thấy bình thường ông chỉ quan tâm việc †u luyện, bỏ dở chuyện của Tư Dương Các rồi. Ông sắp không biết xử lý sự việc trong tông môn thế nào rồi phải không? Vậy được, tôi sẽ cho ông cơ hội!".
Nói đến đó, Lăng chưởng môn phất tay, nghiêm túc nói: “Từ ngày mai, Tử Dương Các đóng cửa, đệ tử trong các kể cả La các chủ đều không được rời khỏi Tử Dương Các nửa bước!
Tất cả ngồi thiền đọc sách trong đó cho tôi!”.
“Hả? A... Chưởng môn..”, La các chủ sốt ruột, liên tục hét lên.
Nhưng Lăng chưởng môn không quan tâm, đã quyết định xong.
La các chủ muốn khóc, chỉ đành ngân ngấn nước mắt đáp lại.
“Tuân lệnh, chưởng môn...
“Lui xuống!", Lăng chưởng môn lại quát lên. La các chủ chắp tay, run rẩy rời khỏi đại điện. “Còn ai có ý kiến gì nữa không?”.
Lăng chưởng môn nghiêm nghị nhìn quanh mọi người, quát hỏi.
Lần này, trong đại điện yên lặng như tờ...