Thấy Hồng Long lùi lại liên tục, đầu óc của tất cả mọi người đều trở nên trống rỗng.
"Đại sư huynh!".
"Đại sư huynh! Anh không sao chứ?".
"Đại sư huynh!".
Các đệ tử vội vàng kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhị tôn trưởng không nói lời nào, chỉ nghiêm nghị chứng kiến cảnh này. Dường như ông ta bỗng nghĩ ra gì đó, liền
ngoảnh phắt sang nhìn chăm chăm nằm tay của Hồng Long.
Ông ta mơ hồ nhận ra điều gì đó, liền khẽ gầm lên: "A Long, quay lại đi! Đừng đánh nữa!".
"Không, sư phụ, con vẫn chưa thual". Hồng Long nghiến răng hét lên, sau đó lại xông tới.
"Lấy trứng chọi đá!", Giang Mã khinh bỉ nói, rồi lại tung một quyền tới.
Bốp!
Lại một âm thanh nặng nề vang lên.
Hồng Long lần nữa bị đánh bay đi.
Vô ích!
Hoàn toàn vô ích.
Hổ Gốt Đan so với Siêu Thể Đan chênh lệch quá nhiều.
Các đệ tử của Thượng Thanh Cung chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đều tuyệt vọng.
Còn người của Giang Hương Thư Các đều tỏ vẻ rất bình thản.
Hiển nhiên bọn họ đã đoán trước được kết quả này. "Khốn kiếp!".
Hồng Long nổi giận đùng đùng, lại gầm lên xông tới. "Hồng Long! Quay lại!".
Nhị tôn trưởng quát.
Nhưng vẫn chẳng ích gì!
Lúc này, Hồng Long đã định liều mạng luôn rồi!
Cho dù cánh tay anh ta chắng chịt vết thương, da thịt rách toạc, máu chảy đầm đìa, thì vẫn không định quay đầu.
"Đại sư huynh!".
Rất nhiều đệ tử nước mắt lăn dài, bi thương kêu lên. Bốp bốp bốp...
Hai người lại lăn xả vào nhau.
Nhưng hiển nhiên Giang Mã không định chơi đùa nữa, đánh được mấy chiêu, anh ta nhắm trúng một cánh tay của Hồng Long, bất ngờ dùng sức, tung một quyền đánh tới.
Quyền này nhanh như chớp, Hồng Long không kịp phản ứng.
Räc! Quyền này đánh trúng bả vai anh ta.
Xương bả vai của Hồng Long lập tức vỡ vụn, một cánh tay đứt lìa, chỉ còn chút da dính liền.
Rầm!
Hồng Long nặng nề ngã xuống đất, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
"Đại sư huynh!".
Các đệ tử của Thượng Thanh Cung không nhịn được nữa, tất cả ùa tới, nước mắt như mưa.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ Tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
"Nhị tôn trưởng, tôi nghĩ ông hãy đổi người đi, cứ đánh thế này tôi sợ sẽ xảy ra án mạng mất, như vậy không có lợi cho ai cả", Giang Thục Hồng bình thản lên tiếng.
"Không cần đâu".
Nhị tôn trưởng khàn giọng đáp: "Không cần đổi người, chúng tôi nhận thua!".
"Sư phụ!".
Tất cả mọi người ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Nhị tôn trưởng.
"Sư phụ, đệ tử vẫn còn đánh được! Đệ tử chưa thual".
Hồng Long cần chặt răng, đẩy các đệ tử ở bên cạnh ra, chật vật đứng dậy.
"A Long, lui xuống đi!", Nhị tôn trưởng trầm giọng quát.
"Không! Sư phụ, đệ tử tuyệt đối không cho phép người của Giang Hương Thư Các khiến sư phụ bị tổn thương! Đệ tử vẫn chưa thua! Trừ khi bọn họ giết đệ tử, nếu không đệ tử sẽ không nhận thua!", Hồng Long nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe thấy thế, cho dù Nhị tôn trưởng là người cứng rắn đến đâu, cũng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Nhưng ông ta biết, nếu còn tiếp tục thì e là Hồng Long sẽ mất mạng.
"Sư phụ! Nhận thua thì nhận thua! Nhưng bọn họ đừng. hòng động đến người! Đây là thiên cung Trường Sinh! Chẳng lẽ bọn họ dám giết người sao? Trừ khi bọn họ không muốn sống mà ra khỏi đây!", đúng lúc này, Lý Như cũng đứng ra, lớn tiếng nói.
"Đúng! Các người nghe đây, biết điều thì lập tức biến ngay cho tôi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!".
"Cút hết đi!".
Các đệ tử sẵng giọng quát, ai nấy rút vũ khí ra, chuẩn bị đại chiến.
Người của Giang Hương Thư Các thấy thế đều bật cười.
"Nhị tôn trưởng, đây chính là thái độ của Thượng Thanh Cung các ông sao?", Giang Thục Hồng cười hỏi.
Nhị tôn trưởng đanh mặt lại, quay sang khẽ quát: "Tất cả mau cất vũ khí đi!".
"Sư phụ..."
Các đệ tử đều cuống lên.
"Cất! Mau!", Nhị tôn trưởng quát.
Bọn họ không cảm lòng, nhưng chỉ có thể làm theo.
"Các cậu tưởng trận quyết đấu này là trò đùa sao? Các cậu nhầm rồi, khế ước sinh tử kia đã được thiên cung thừa nhận. Nếu phủ nhận cậu ta, thì Giang Hương Thư Các có thể cưỡng chế chấp hành hiệp ước của khế ước, thiên cung sẽ không nhúng tay. Nếu các cậu dùng võ thì Thượng Thanh Cung chúng ta chỉ có bị Giang Hương Thư Các tiêu diệt thôi", Nhị tôn trưởng mặt không cảm xúc nói.
"Tại sao lại như vậy? Sư phụ, chẳng lẽ thiên cung đã bỏ mặc chúng ta sao?", các đệ tử vừa khóc vừa hỏi.
"Chuyện này có rất nhiều nguyên nhân, thực ra thiên cung cũng là bất đắc dĩ. Việc làm này chỉ để tránh tranh chấp, tránh nhiều thương vong và máu chảy hơn thôi", Nhị tôn trưởng nhỏ giọng nói.
Các đệ tử hoàn toàn tuyệt vọng.
Có người còn đứng ngây ra như phỗng, vẫn chưa chấp nhận được tất cả chuyện này.
€ó người ngồi phịch xuống đất khóc òa lên.
"Không! Không! Không đâu! Sư phụ, người sẽ không sao đâu!".
Hồng Long gầm lên, bỗng đứng phắt dậy, đẩy những người ở bên cạnh ra.
"Tất cả cút ral". Anh ta rít gào, lại nhào về phía Giang Mã ở bên kia.
Đôi mắt Hồng Long đỏ ngầu, lao tới như một con trâu điên, khí thế phi phàm.
Nhưng... Bốp! Anh ta vừa lại gần, âm thanh nặng nề lại lần nữa vang lên.
Sau đó Hồng Long lại bay đi, nặng nề ngã xuống cửa Thượng Thanh Cung.
Rầm!
Anh ta lăn hai vòng dưới đất, da thịt toàn thân rách toạc, toàn là máu tươi. Lúc dừng lại được, anh ta thở hổn hà hổn hển, không thể đứng dậy nổi nữa.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng đúng lúc này, mọi người bất ngờ phát hiện bên cạnh Hồng Long có một người không biết đã đứng đó từ lúc nào.
"Đệ tử Lâm Chính bái kiến Nhị tôn trưởng..."
Một tiếng hô truyền vào trong
cung điện.