TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1942 :ANH TA ĐÃ CHẾT

Đây chính là thực lực của Lâm Chính sao? Người của Thượng Thanh Cung đều trố mắt ra.

Thực ra bọn họ biết Lâm Chính có thực lực không tầm thường, trước đó từng đánh bại Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, rồi lại giao đấu với điện chủ Trịnh Thông Viễn. Những chuyện này đều được mọi người chứng kiến tận mắt, không thể nào giả được.

Với chiến tích huy hoàng như vậy, ai dám coi thường Lâm Chính chứ?

Nhưng... thứ trước mặt bọn họ lúc này là Siêu Thể Đan, thuốc tăng lực cấp biến thái trong truyền thuyết.

Hơn nữa, những người Giang Hương Thư Các đưa đến lần này chắc chắn đều là tinh nhuệ.

Bọn họ dùng Siêu Thể Đan, e rằng thực lực của mỗi người đều ngang với Bạch Hạo Tâm.

Đệ tử bình thường sao có thể dễ dàng đánh bại được chứ?

Nhưng lúc này, Lâm Chính đã làm được!

Anh chỉ dùng một chiêu đã đánh cho những người dùng Siêu Thể Đan của Giang Hương Thư Các nằm bẹp dưới đất.

Đây không phải cảnh tượng mà người bình thường có thể chấp nhận được...

"Sư tỷ!".

Người của Giang Hương Thư Các kêu lên, lòng nóng như lửa đốt.

Sắc mặt Giang Thục Hồng cũng rất khó coi, nhưng bà ta không hề hoảng hốt, chỉ khẽ quát: 'Dốc toàn lực ứng phó, đừng coi thường đối phương!".

"Vâng, giảng sư".

Cô gái hô lên, thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy.

Lâm Chính không định cho cô ta cơ hội, mà chủ động ra tay để kết thúc trận đấu này.

Nhưng đúng lúc đó, cô gái bỗng giơ tay lên, rút mười mấy cây châm đen nhỏ dài ở đầu cây bút sắt kia ra, đâm vào người mình, đồng thời lấy bình thuốc, đổ một viên Siêu Thể Đan ra, nhét vào miệng.

"Cái gì?".

Ai nấy đều kinh ngạc.

"Dùng hai viên Siêu Thể Đan một lúc?". "Cơ thể cô ta chịu nổi không vậy?". "Điên rồi! Cô ta điên rồi!".

Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.

Mọi người đều kinh hồn táng đảm.

Lâm Chính cũng không khỏi sửng sốt, bước chân khựng lại.

Sau khi dùng Siêu Thể Đan, cơ thể cô gái lại xuất hiện sự thay đổi.

Làn da cô ta xuất hiện từng đường chỉ đen như mạng nhện, phủ khắp toàn thân, khiến mọi người nổi cả da gà. Cùng lúc đó, mái tóc của cô ta cũng dần đổi sang màu đỏ thẫm, khí tức cũng trở nên tàn bạo hơn, giống như nước đang sôi sùng sục.

Cô ta thở hổn hển, ánh mắt nhìn Lâm Chính chằm chằm, chứa đầy sát khí.

Các đệ tử xung quanh cũng bị sự thay đổi của cô gái dọa sợ, lùi lại liên tục.

"Giang giảng sư, bà để đệ tử của mình dùng hai viên Siêu Thể Đan một lúc mà không thấy quá đáng sao? Làm vậy cho dù các bà thắng thì sao chứ? E là đệ tử này của bà sẽ bị phế mất! Cơ thể cô ta không thể chịu được năng lượng do hai viên Siêu Thể Đan mang lại", Nhị tôn trưởng nhìn ra manh mối, trầm giọng quát.

"Chuyện này thì không cần Nhị tôn trưởng lo lắng! Giang Mạn đã từng ngâm thuốc để cường hóa cơ thể, năng lượng của Siêu Thể Đan tuy mạnh, nhưng với tố chất thân thể của cô ấy thì vẫn đủ để chịu đựng được dược hiệu của hai viên Siêu Thể Đan!", Giang Thục Hồng bình thản nói.

"Vậy sao?", Nhị tôn trưởng thâm nhíu mày, không nói gì nữa.

Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng: "Tắm thuốc quả thực sẽ khiến thân thể của cô ta hơn hẳn người thường, nhưng không thể cường hóa lục phủ ngũ tạng của cô ta được. Da thịt xương cốt của cô ta có thể ổn định năng lượng của Siêu Thể Đan, nhưng lục phủ ngũ tạng thì không. Tôi khuyên bà tốt nhất hãy bảo đệ tử của mình dừng lại, rồi kịp thời đưa thuốc giải cho cô ta, nếu không 30 giây nữa, cô ta sẽ mất mạng vì năng lượng của Siêu Thể Đan chèn ép phá vỡ lục phủ ngũ tạng".

Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

"Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Giảng sư của chúng tôi nói không sao là không sao! Sao hả? Chẳng lẽ y thuật của anh còn lợi hại hơn Giang tổng giảng sư sao?", một đệ tử của Giang Hương Thư Các chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.

"Đúng vậy! Đừng tưởng thắng được Giang Mã thì anh là thiên hạ đệ nhất! Đứng trước Giang Hương Thư Các chúng tôi thì anh không là cái thá gì hết!".

"Y thuật của Giang Hương Thư Các chúng tôi không kém gì thiên cung Trường Sinh các anh đâu".

Bọn họ hừ mũi, không ai chịu phục.

Giang Thục Hồng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Nhị tôn trưởng, đệ tử này của ông còn trẻ mà khẩu khí không nhỏ nhỉ? Dám nghi ngờ cả tôi cơ

đấy!".

"Cậu ấy chỉ nói những gì muốn nói thôi", Nhị tôn trưởng bình thản đáp.

"Nhưng bây giờ không phải là lúc thảo luận học tập! Hãy xem y võ của ai lợi hại hơn đi! Giang Mạn!".

"Cói".

"Hãy cho bọn họ mở mang về y thuật của Giang Hương Thư Các chúng ta đi", Giang Thục Hồng lạnh lùng nói.

“Tuân lệnh!".

Nữ đệ tử tên Giang Mạn quát lớn một tiếng, bất ngờ chống bút sắt xuống đất.

Ẩm!

Mặt đất lại rung lên, một luồng khí lưu truyền từ bút sắt xuống đất, sau đó phun ra từ vết nứt, đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng lùi lại.

Nhưng chân còn chưa chạm đất, Giang Mạn đã xuất hiện trước mặt Lâm Chính như thuấn di, cô ta giơ tay lên, lấy hết châm đen trên bút sắt xuống, mấy nghìn cây châm theo năm ngón tay của cô ta đâm khắp người Lâm Chính.

Châm lóe lên ánh sáng đen, lập tức bao vây lấy Lâm Chính, khiến anh không thể tránh né.

Soạt soạt soạt...

Thân thể Lâm Chính bị mấy nghìn cây châm đen bao phủ, cả người nhìn như một con nhím.

"Chết đi!".

Giang Mạn lại quát, nhấc bút lên đâm vào tử huyệt ở lồng ngực Lâm Chính.

Tất cả động tác đều cực nhanh, nhanh hơn cả vận tốc âm thanh...

Bốp!

Lâm Chính bị điểm trúng tử huyệt, sau khi chân tiếp đất liền lùi lại nửa bước.

Giang Mạn cũng tiếp đất, thu bút thu chiêu.

"Giảng sư, anh ta đã chết ạ!", Giang Mạn thở hổn hển, vẻ mặt bình tĩnh nói.

Đọc truyện chữ Full