Điên rồi! Đại tôn trưởng điên thật rồi.
Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức độ nào.
Đến nỗi ông ta có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể..."
Đại tôn trưởng run lên bần bật, cả người như thể sắp bị xé toạc.
Chỉ thấy cơ thể Lâm Chính máu thịt lẫn lộn trước mặt có sự thay đổi mà mắt thường có thể thấy.
Mái tóc bị ăn mòn của anh tự động rơi xuống, sau đó da đầu nhanh chóng hồi phục, tóc mọc lên như măng mọc sau cơn mưa.
Tay chân đã bị đứt gãy của anh bắt đầu liền lại với nhau rồi dài ra, các vết thương bên trên đều tự lành lại, hơn nữa da thịt đều khôi phục như ban đầu, tốc độ cực kỳ nhanh khiến người ta khó mà tưởng tượng.
'Vết thương trên người vẫn như thế, tốc độ hồi phục này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của con người.
Cả quá trình cũng chỉ có khoảng một phút, Lâm Chính vừa rồi không còn hình dạng gì nữa đã hoàn toàn hồi phục.
Từ trên xuống dưới cả người không hề hấn gì. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cho dù tâm cảnh của Đại tôn trưởng có tốt đi chăng nữa, lúc này cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Cả người ông ta run rẩy, mắt ngây dại nhìn Lâm Chính, há hốc mồm nhưng không nói được một chữ.
“Đại tôn trưởng, chẳng phải đệ tử đã nói rồi sao? Chút bản lĩnh này của tôn trưởng chẳng thể làm gì được đệ tử đâu”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn ông ta nói.
“Tại sao... Tại sao... Tại sao... lại như thế? Cơ thể cậu... rốt cuộc là sao thế?”, Đại tông trưởng ngơ ngác nói.
“Tôi cũng không biết”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi phát hiện ra một viên đan dược trong quan tài của cung chủ đầu tiên - Diệp Nhượng Thiên, dựa theo chỉ dẫn của cung chủ Diệp mà tiêu hóa nó, sau đó cơ thể tôi thành như vậy”.
“Cái gì? Đan dược hả?”
Đại tôn trưởng như bị sét đánh trúng, nghĩ đến gì đó mà mắt ông ta trợn to, gào lên: “Đan dược đó có màu gì? Nó có vị gì? Mau! Mau nói cho tôi biết! Mau lên".
“Toàn thân là màu đỏ, được đựng trong một cái hộp tinh xảo. Còn mùi thì... không có mùi”, Lâm Chính nói.
Đại tôn trưởng ngây người.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, lùi về sau hai bước, gương mặt hiện lên vẻ chấn động.
Một lúc sau, ông ta mới run bần bật nói.
“Chắc chắn là Trường Sinh Đan! Đó... chắc chắn là Trường Sinh Đan! Chắc chắn là Trường Sinh Đan!”
Đại tôn trưởng đã mất khống chế.
“Trường Sinh Đan?” Lâm Chính mờ mịt: “Đó là thứ gì?”
“Là đan dược mà cung chủ Diệp Nhượng Thiên cố gắng cả đời để ngưng luyện tạo ra. Trước khi chết ông ấy nói với người trong tông môn biết mình để lại một viên Trường Sinh Đan, tặng cho đời sau, nếu có viên đan dược này thì có thể đảm bảo cho. thiên cung Trường Sinh hưng thịnh cả ngàn năm. Nhưng ông ấy không nói rõ rốt cuộc viên đan đó ở đâu. Mà chỉ để lại một câu 'phá quy tắc cữ, sau đó đóng quan tài lại. Thật không ngờ, viên “Trường Sinh Đan” này lại được đặt trong quan tài của ông ấy..., Đại tôn trưởng sắp hộc máu.
Trong nhiều năm nay, có rất nhiều người đi khắp thiên cung để tìm “Trường Sinh Đan” này, các chủ cung ở các thế hệ trước đã từng nhiều lần điều động tất cả người trong tông môn để truy tìm tung tích của viên “Trường Sinh Đan”.
Nhưng cho dù thiên cung Trường Sinh bị lật hết lên bao nhiêu lần cũng không ai dám động đến quan tài của Diệp Nhường Thiên.
Vì đó là quan tài của vị cung chủ đầu tiên của thiên cung Trường Sinh.
Ai động vào thì là bất kính với người đó. Bây giờ xem ra đây là sự trào phúng cực kỳ lớn. Phá vỡ quy tắc cũ.
Diệp Nhường Thiên đã nói với người đời sau Trường Sinh Đan ở đâu nhưng không ai dám làm.
Mãi cho đến khi Lâm Chính đánh bậy đánh bạ nhặt được Trường Sinh Đan.
“Thiên cung Trường Sinh nhiều anh kiệt như thế mà chưa thể tìm được thần đan tuyệt diệu này nhưng chưa từng nghĩ bị một tên phản bội thiên cung lại lấy được... Đây là số mệnh của thiên cung sao? Đây là số mệnh của thiên cung ư?”
Đại tôn trưởng nghiến chặt răng, khuôn mặt nhăn nhó, không có từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng phức tạp này.
“Xem ra vận may của tôi rất tốt đấy chứ. Đại tôn trưởng, tôn trưởng không thể lấy ba mươi giọt Lạc Linh Huyết này đi được rồi”.
Lâm Chính nhìn ông ta nói.
Đại tôn trưởng siết chặt nằm đấm nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Vèol
Lúc này Đại tôn trưởng dịch chuyển.
Nhưng... ông ta không tấn công Lâm Chính mà xoay người lại xông đến chỗ hành lang ngoài lăng mộ.
Đại tôn trưởng bỗng chốc muốn chạy trốn.
“Đợi tôi đi khỏi đây sẽ đi báo với cung chủ, sức mạnh của cả thiên cung sẽ bao vây bắt cậu. Lúc đó dù có là Trường Sinh Đan cũng khó bảo vệ được
cậu”.
Đại tôn trưởng hung hăng nghĩ, rồi liều mạng chạy đi.
Nhưng lúc này, một bàn tay bỗng túm lấy vai ông ta từ phía sau.
“Cái gì?", Đại tôn trưởng run lên.
“Tôn trưởng muốn đi đâu? Đại tôn trưởng, không cần Lạc Linh Huyết nữa sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, bàn tay lớn đó bỗng dùng sức ném Đại tôn trưởng về phía sau.
Rầm!
Rầm!
Cả người ông ta bỗng chốc bắn ngược ra sau như một mũi tên nhọn, làm đổ ba chiếc quan tài, cuối cùng va vào bức tường của ngôi mộ, lúc này mới lăn xuống đất, cả người đã hoa mắt chóng mặt.
Đến khi ông ta phản ứng lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta.
Sắc mặt Đại tôn trưởng tái nhợt.
Lần đầu ông ta nhận ra tên đệ tử bí ẩn này... vậy mà lại đáng sợ đến thế...