Nhật Nguyệt Tinh Cung cực kỳ to lớn.
Mái nhà như các vì sao, cột nhà như ngọc trắng, bức tượng rồng vàng cùng với nền nhà màu bích ngọc.
Mỗi một viên gạch ở đây đều toát lên vẻ trang nghiêm, thần thánh và tôn quý.
Lâm Chính thầm nhìn xung quanh đánh giá, còn đệ tử đó lại chắp tay gọi.
“Thưa cung chủ, Lâm Chính đã đến”. “Ừ, cậu đi làm việc đi”.
Trong cung điện cực lớn vang vọng một giọng nói trung tính.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên nhìn sang nơi phát ra giọng nói.
Anh thấy một người phụ nữ ăn mặc rất đơn giản, đang vuốt sợi dây roi của mình, đeo một cặp. kính gọng đen bước ra.
Người phụ nữ có dung mạo thanh tú, khuôn mặt rất đẹp, các đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo nhưng vì dấu vết của năm tháng nên hằn không ít vẻ thăng trầm.
Bà ta ăn mặc rất đơn giản, chỉ một chiếc áo bào trắng, mặt mộc không trang điểm thoa phấn gì cả, cũng chẳng đeo một món trang sức nào, chỉ có trên tay cầm một cuốn sách cổ như đang đọc sách.
Đây là Mạc Tâm?
Cung chủ của thiên cung Trường Sinh?
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Anh đã từng nghe nói đến cung chủ Mạc Tâm.
Nhưng không ngờ vị cung chủ này lại là phụ nữ.
Hoàn toàn không uy nghiêm và bá đạo như trong tưởng tượng.
Ngược lại, cực kỳ dễ gần, trông có vẻ chẳng kiêu ngạo gì.
Đúng là khiến người ta ngạc nhiên.
“Cung chủ, đệ tử ra ngoài trước”.
Đệ tử đó chào xong thì cung kính rời khỏi điện. Cung chủ Mạc Tâm cất cuốn sách trong tay đi,
nhìn Lâm Chính rồi nói: “Cậu là Lâm Chính nhỉ? Tự tìm chỗ ngồi đi .
“Cảm ơn cung chủ”.
Lâm Chính nói, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác nhưng cũng không dám khách sáo, ngồi xuống cái ghế ở một bên.
Chiếc ghế này cũng được làm bằng ngọc lưu ly, khi đặt ngồi xuống ghế sẽ có một dòng điện ấm áp truyền vào cơ thể, khiến cả người có cảm giác khoan khoái khó cưỡng, vô cùng thoải mái.
Đúng là thần kỳ. Lâm Chính thầm cảm khái.
Cung chủ Mạc Tâm tùy ý ngồi ở chỗ của mình, bắt chéo hai chân uống tách trà thơm bên cạnh nói: “Lâm Chính, cung chủ tôi biết cậu bị thương, gọi cậu đến đây cũng là vì có việc gấp, mong cậu thứ lỗi”.
“Cung chủ nói gì thế chứ? Có thể được gặp cung chủ là phúc ba đời của Lâm Chính tôi”, Lâm Chính nói.
“Đừng nói mấy lời khách sáo, tôi không thích nghe những lời này, chúng ta nói mấy chuyện thực tế hơn đi. Lâm Chính, tôi gấp gáp gọi cậu đến là muốn hỏi cậu chuyện xảy ra trong mộ thiên cung. Tôi mong cậu có thể trả lời trung thực câu hỏi của tôi”.
“Cung chủ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nói những gì mình biết”, Lâm Chính nói.
“Rất tốt! Lâm Chính, tôi tin cậu là một người thành thật, bây giờ tôi hỏi cậu, Đại tôn trưởng... chết thế nào?”, cung chủ Mạc Tâm nói, mắt sáng quäc nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Như thế muốn nhìn thấu hết nội tâm của anh.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh.
Thật ra anh đã nghĩ xong những lời thoái thác
“Thưa cung chủ, tôi không biết... về cái chết của
Đại tôn trưởng”.
“Cậu không biết sao?”
“Đúng thế thưa cung chủ. Đại tôn trưởng nhìn thấy tài năng của đệ tử không tệ nên cho đệ tử một ít lợi ích, đồng thời sắp xếp cho đệ tử tiến vào mộ thiên cung để lấy Vạn Độc Bất Diệt Đan, trước đó đệ tử luyện công đã trúng độc, cần Vạn Độc Bất Diệt Đan để giải độc. Thế là đệ tử đến mộ thiên cung, nhưng Đại tôn trưởng lo đệ tử có thể xảy ra chuyện ở trong mộ thiên cung nên cũng đi xuống hỗ trợ. Sau đó đệ tử thấy Đại tôn trưởng lật hết những thứ bên trong quan tài ở trong lăng mộ, rồi hình như uống đan viên gì đó và ngồi xuống ngồi thiền. Chẳng bao lâu sau, mấy người Tam tôn trưởng đến, mà Đại tôn trưởng... thì nổ tung, tôi ở phía sau cũng không rõ lắm”, Lâm Chính tỏ ra hoang mang nói.
Nghe thế, cung chủ Mạc Tâm rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, bà ta ngẩng đầu lên: “Lâm Chính, đúng là tôi đã tìm được dấu vết của tác dụng của thuốc trong thi thể của Đại tôn trưởng, hơn nữa thứ này cũng không phải là đồ mà Đại tôn trưởng mang theo, cho nên những gì cậu nói... cũng rất có khả năng”.
Lâm Chính thầm thở phào.
Nhưng lúc này cung chủ Mạc Tâm lại nói: “Nhưng còn phát hiện ra có một lượng lớn lỗ kim trên da thịt Đại tôn trưởng... Cái này khiến người ta khó bề tưởng tượng”.
“Có lẽ lúc ngồi thiền Đại tôn trưởng tự mình châm vào”, Lâm Chính lập tức nói.
“Những lỗ kim này không phải ông ấy tự mình làm được, tôi nhận ra cách thức châm kim từ các lỗ kim trên da thịt của ông ấy... có thể gọi là tài nghệ điêu luyện. Dù kỹ thuật châm của Đại tôn trưởng khá tốt thì e là cũng kém hơn người để lại lỗ kim này rất nhiều”, cung chủ Mạc Tâm lắc đầu nói.
Nghe thế tim Lâm Chính lại đập thình thịch.
Vị cung chủ Mạc Tâm này đáng sợ quá. Chỉ với mấy lỗ kim mà đã có thể đoán được nhiều thứ như thế... vậy kỹ thuật châm cứu của bà ta đã đạt đến trình độ nào rồi?
“Chuyện này... đệ tử không biết”, Lâm Chính giả vờ tỏ ra lúng túng nói.
“Cậu không biết thật sao? Lâm Chính, cậu nghĩ kỹ lại xem, đừng giấu tôi, nếu không kết cục... cậu
biết đấy”, cung chủ Mạc Tâm bình tĩnh nói.
Sự lạnh lùng và độc đoán vô hình lẫn trong giọng nói.
Lâm Chính cảm nhận được áp lực.
Nhưng anh vẫn phủ nhận: “Cung chủ, đệ tử không biết thật”.
Lâm Chính cảm nhận được áp lực.
Nhưng anh vẫn phủ nhận: “Cung chủ, đệ tử không biết thật”.
“Vậy à?”, cung chủ Mạc Tâm cau mày.
Nhưng lúc này một tiếng hét vang lên từ bên ngoài cung điện.
“Cung chủ, đừng nghe hắn nói bậy bạ! Lâm Chính là hung chủ đấy”.