Nghe tiếng la hét, nhiều đệ tử đội chấp pháp canh giữ bên ngoài loạt soạt chạy vào trong.
Lâm Chính cũng không khỏi nhìn về phía tiếng la hét.
Một người đàn ông mặt trắng như ngọc, vóc dáng cân đối đang khoanh hai tay trước ngực, ngạo nghễ đứng ở giữa đại điện, khinh thường nhìn người của thiên cung ở nơi đây.
Thật ngông cuồng!
Người của thiên cung Trường Sinh tức giận tột cùng, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nằm đấm.
“Người này là ai, dám buông lời ngông cuồng trước mặt cung chủ?”, có người không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Anh không biết sao, người này hình như là thiên tài yêu nghiệt số một Cô Phong, tên là... Trần Tử Ngang!”, người bên cạnh trả lời.
“Trần Tử Ngang? Thiên tài số một? Không đúng, tôi nghe nói thiên tài số một của Cô Phong tên là Tiêu Nan Tuyệt. Trần Tử Ngang này ở đâu ra?”.
“Còn Tiêu Nan Tuyệt gì nữa, Tiêu Nan Tuyệt mất lâu rồi!”.
“Mất rồi? Vì sao?”.
“Anh chưa nghe nói à? Lúc trước, người của Cô Phong xảy ra chuyện ở Giang Thành, bố nuôi của Tiêu Nan Tuyệt là ông Hầu bị giết chết. Tiêu Nan Tuyệt biết tin thì lửa giận công tâm, tẩu hỏa nhập ma không ngừng nôn ra máu, hình như đã chết. Cho nên bây giờ thiên tài số một của Cô Phong chính là Trần Tử Ngang”.
“Cái gì? Còn có chuyện đó à?”.
“Đúng là khiến người ta tiếc nuối. Nghe nói Tiêu Nan Tuyệt là cao thủ siêu cấp có thể đối đầu với top 3 bảng thiên kiêu. Hình như anh ta đã giao hẹn với người đứng thứ ba trên bảng thiên kiêu cuối tháng này quyết chiến ở Cô Phong. Nếu có thể thành công, hạng ba bảng thiên kiêu sẽ đổi chủ, nhiều người đang mong chờ trận đại chiến có một không hai này, không ngờ trận quyết chiến còn chưa bắt đầu, Tiêu Nan Tuyệt đã chết”.
“Haizz, trời ghen tị người tài”.
Nhiều người lắc đầu thở dài, vô cùng thương tiếc.
Nhưng người của thiên cung Trường Sinh không rảnh rỗi để quan tâm việc này, tất cả đều nhìn về phía Trần Tử Ngang, tràn đầy tức giận.
“Nhóc, dạy đỗ cậu ta một trận!”.
Nhị tôn trưởng nhỏ giọng nói với Lâm Chính, sau đó tiến tới trước, hành lễ với cung chủ.
Lâm Chính đứng ở một bên, liếc nhìn hiện trường.
Mạc Tâm cung chủ ngồi ở ghế phía trên, bên cạnh bày một bàn trà, trên bàn trà đang nấu trà. Khách khứa bên dưới mỗi người cũng cầm một tách trà, bọn họ như đang nói chuyện gì đó.
Tiệc trà có đến mấy thế tộc tham dự.
Cô Phong dẫn đầu, tiếp theo là thế gia Công Nam, Tề Minh Giáo, Bái Nguyệt Cốc...
Lần này, người bên phía Cô Phong đến đây tham dự không đơn giản, ngay cả Đại trưởng lão ông Hầu cũng không thể so sánh được. Đó chính là phó minh chủ của liên minh Cô Phong, Nghiêm Tàng Hải!
Mặc dù Cô Phong là một thế lực, nhưng lại là liên minh do mười hai thế lực hợp thành.
Nghiêm Tàng Hải là phó minh chủ, năng lực của ông ta đương nhiên không thể coi thường.
“Nghiêm phó minh chủ, Cô Phong của ông đúng là nhân tài tề tựu. Trần Tử Ngang này tài giỏi hơn người, đúng là khiến người ta thán phục”, Mạc 'Tâm cung chủ cũng không tức giận, ngược lại càng thêm tán thưởng Trần Tử Ngang.
Bà ta không lo lắng về sự an toàn tính mạng của đệ tử đó.
Đây là thiên cung Trường Sinh, các đệ tử có bị thương thế nào cũng không chết được.
“Mạc Tâm cung chủ quá khen! Tử Ngang, Mạc Tâm cung chủ ở đây, sao con dám ngang ngược? Còn không mau lui xuống?”, Nghiêm Tàng Hải giả vờ nghiêm túc nói.
Người tên Trần Tử Ngang lập tức lùi sang bên, nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt vẫn không giảm bớt.
“Người của Cô Phong đúng là ưu tú”.
“Nghe nói Trần Tử Ngang là đồ đệ yêu quý của Nghiêm phó minh chủ, Nghiêm phó minh chủ đúng là biết dạy đồ đệ”.
“Cũng không biết sau này Trần Tử Ngang sẽ có trình độ thế nào”.
“Không thể đo lường”. Người xung quanh nhao nhao tán thán.
Nghe đến đó, Trần Tử Ngang càng thêm ngông cuồng, đám người của Cô Phong cũng phổng lỗ mũi, vô cùng hống hách.
Nghiêm Tàng Hải nhếch khóe miệng, lại nói: “Cung chủ, đồ đệ tôi có nhỉnh hơn một chút, không biết quý phái còn ai sẵn sàng đứng ra so tài giao lưu với đồ đệ tôi hay không?”.
Ông ta dứt lời, vẻ mặt các tôn trưởng ở đây đều trở nên mất tự nhiên.
Người vừa bị đánh tên là Vương Kiến Hào, trong thiên cung cũng là đệ tử hàng đầu, thiên phú cao. siêu, thực lực phi phàm, nhưng ở trước mặt Trần Tử Ngang lại không qua được ba chiêu.
Đệ tử tầm thường lên đó không phải là tìm chết hay sao?
Vậy thì nên cử ai lên đây? Mọi người tràn đầy lo lăng.
“Lâm Chính đến chưa?”.
Lúc này, Mạc Tâm cung chủ đột nhiên cất tiếng hỏi.
Lâm Chính nghe vậy, lập tức đứng ra: “Có đệ tửi”.
Ừ!, Mạc Tâm cung chủ hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Đệ tử đó tên Lâm Chính, đệ tử của thiên cung chúng tôi. Hãy để cậu ta so tài giao lưu với đồ đệ quý của Nghiêm phó minh chủ”.
“Ö? Lâm Chính? Chưa từng nghe qua. Cậu ta là đồ đệ của ai vậy?”, Nghiêm Tàng Hải mỉm cười hỏi.
“Đồ đệ yêu quý của Nhị tôn trưởng”, Mạc Tâm cung chủ do dự nói.
“Ồ? Nhị tôn trưởng, là đồ đệ yêu quý của ông sao? Mọi người đều biết Nhị tôn trưởng là cao thủ số một ở thiên cung trừ cung chủ ra. Đồ đệ ông phải để chúng tôi mở rộng tầm mắt đấy”, Nghiêm Tàng Hải nghiêng đầu mỉm cười.
Nhị tôn trưởng cười cười, không nói gì.
”
“Xin hãy chỉ giáo:
Trần Tử Ngang đi đến chính giữa, liếc nhìn Lâm Chính đầy khiêu khích, bình thản lên tiếng.
Lâm Chính đi thăng tới trước, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang vọng khắp Nhật Nguyệt Tinh Cung.
“Cung chủ, loại chúa hề nhảy nhót này vẫn nên để tôi giải quyết là được”.
Giọng nói đó vừa dứt, một nhóm người đi vào cung điện.
Bọn họ nhìn lại, không ai không ngạc nhiên.
Dẫn đầu là mấy đệ tử của thiên cung Trường Sinh, phía sau lại là một nhóm người mặc áo vàng.
Bọn họ đều có vẻ mặt nghiêm túc, vừa vào cung điện đã nhìn chằm chằm Mạc Tâm cung chủ.
“Trác sư huynh?”. “Tử Diểu sư tỷ cũng đến rồi?”. Tiếng kêu kinh ngạc vang lên không dứt.
Hóa ra các đệ tử đó chính là năm đệ tử kiệt xuất của thiên cung Trường Sinh.
Dẫn đầu là Trác Côn Huyết xếp hạng nhất.
Nhưng nhóm áo vàng đi theo sau bọn họ là ai?
Nhiều người cảm thấy mờ mịt, cho đến khi Tam tôn trưởng cất tiếng gọi.
“Gia chủ Trác?”. Mọi người nghe vậy thì hiểu ra.
Những người áo vàng đó là người trong gia tộc của Trác Côn Huyết.
“Bái kiến cung chủ!”. Người nhà họ Trác tiến tới, đồng loạt chắp tay.
"Gia chủ Trác đột nhiên đến thăm, không biết là có chuyện gì không?”, Mạc Tâm cung chủ mỉm cười hỏi, tỏ ra rất thân thiện, không có vẻ bất ngờ gì.
“Nghe nói cung chủ chuẩn bị thu nhận đệ tử quan môn”, người đàn ông mặc áo vàng, để râu quai nón đi đầu chắp tay nói: “Không biết Trác Côn Huyết con trai tôi có cơ hội đó không?”.
“Ồ?”, Mạc Tâm cung chủ nhíu mày.
“Cung chủ! Xin hãy để đệ tử khiêu chiến Trần Tử Ngang!”, Trác Côn Huyết tiến lên phía trước, chắp tay nói, ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu và khí khái.
Nhìn cảnh đó, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Hóa ra Trác Côn Huyết biết cung chủ muốn thu nhận Lâm Chính làm đệ tử quan môn cảm thấy không vui, nên đến đây cạnh tranh.
Bình thường cung chủ không thu nhận đệ tử, có thể trở thành đồ đệ của bà ta tất nhiên sẽ là truyền nhân của bà ta.
Mà truyền nhân thì thường chỉ thu nhận một người.
Nếu để Lâm Chính có được tư cách đó, Trác Côn Huyết sẽ không còn cơ hội.
Do đó Trác Côn Huyết mới sốt sắng đưa người đến Nhật Nguyệt Tinh Cung như vậy.
Mạc Tâm cung chủ do dự.
“Mạc Tâm cung chủ, con trai tôi thiên phú siêu phàm, vào thiên cung đã mười năm, thực lực của nó thế nào, cung chủ là người rõ nhất. Hôm nay tôi đến đây không có mục đích gì khác, chỉ muốn xem xem tài nghệ của con trai tôi như thế nào. Nếu tài không bằng người, tôi cũng chỉ đành dẫn nó về”, gia chủ Trác nói.
Nghe vậy, không ít tôn trưởng nhíu mày.
Ý của gia chủ Trác rất rõ ràng.
Nếu không để Trác Côn Huyết thể hiện và thu nhận hăn làm đệ tử nhập thất, nhà họ Trác sẽ đưa 'Trác Côn Huyết đi!
Một núi không chứa hai hổ.
Thiên cung Trường Sinh cũng sẽ không chứa hai vị thiên tài!
Gia chủ Trác đang bắt Mạc Tâm cung chủ lựa chọn...
Mạc Tâm cung chủ lại do dự, vẻ mặt trở
nên nghiêm túc hơn...