“Cậu vẫn bình tĩnh thật đấy, mong là lát nữa cậu cũng có thể giữ được vẻ mặt này”, Trác Côn Huyết híp mắt, bước lên trước.
Người xung quanh vô thức lùi lại.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Giương cung bạt kiếm!
“Cung chủ!", sắc mặt Nhị tôn trưởng rất khó coi, quay phắt lại muốn cung chủ ra mặt ngăn lại.
Nếu là trước đây, ông ta sẽ để mặc Lâm Chính đánh với Trác Côn Huyết.
Nhưng sau khi biết Trác Côn Huyết có Kỳ Huyết, hơn nữa còn luyện “Y Võ Tâm Kinh” đến mức Đại Thành thì ông ta không còn tự tin như trước nữa.
Lâm Chính đánh nhau với hắn chưa chắc có thể thắng.
Nếu thua, không biết kết cục của anh sẽ thê thảm đến mức nào.
Thế nhưng Mạc Tâm cung chủ không có ý định ngăn lại.
“Yên tâm đi Nhị tôn trưởng, đệ tử muốn tập luyện thì cứ để chúng giao lưu chút đi, tôi ở đây mà, không có việc gì đâu”, Mạc Tâm cung chủ nói.
“Nhưng...", Nhị tôn trưởng há miệng, nhìn vẻ mặt của Mạc Tâm cung chủ, ông ta biết lúc này có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành im lặng.
“Lâm Chính, đừng nói tôi bắt nạt cậu, tôi cho cậu một phút để cậu thăng cấp bản thân bằng châm bạc”, Trác Côn Huyết mỉm cười nói.
“Thế thì không ổn lắm nhỉ?” “Có gì mà không ổn?”
“Tôi sợ cứ thế thì anh không có cơ hội ra tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha ha... trò đùa của cậu buồn cười thật đấy", Trác Côn Huyết bật cười thành tiếng, sau đó nheo mắt nói: “Nhưng tôi lại lo cậu không thi triển châm bạc thì cậu sẽ không có cơ hội ra tay”.
“Vậy à?”, Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy được, tôi thi triển châm bạc trước vậy”.
Nói rồi anh lấy châm bạc ra rồi châm lên người mình.
Trác Côn Huyết cũng không vội, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn Lâm Chính châm kim bạc.
“Hừ, tên Lâm Chính này can đảm thật, lại dám ứng chiến".
“Cứ xem đi, lát nữa Trác sư huynh sẽ đánh hắn thành đầu heo cho mà xem”.
“Cái đồ không biết sống chết, không nhìn thấy Trần Tường không thể đỡ nổi một đòn của Trác sư huynh hay sao? Hắn còn dám ứng chiến, đúng là không biết viết chữ chết thế nào”.
“Chỉ là một tên hề thôi”. Vài đệ tử lên tiếng bàn luận, cười nhạo.
Người nhà họ Trác bật cười, ai cũng tỏ vẻ khinh thường.
“Côn Huyết, biểu hiện tốt một chút, đừng để cung chủ thất vọng”, gia chủ nhà họ Trác cười nói.
“Bố yên tâm đi, không cần đến một chiêu đã có thể đối phó được với người này”, Trác Côn Huyết nói.
Gia chủ nhà họ Trác hài lòng gật đầu, nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhìn mấy người cung chủ.
Nhưng chỉ một ánh mắt thôi, gia chủ nhà họ Trác đã nhạy cảm nhận ra có gì đó không ổn.
Lại thấy lúc này cho dù là cung chủ hay đám người Nhị tôn trưởng, Tam tôn trưởng cũng tỏ ra rất căng thẳng.
Ai cũng đều chuyên tâm nhìn Lâm Chính.
Nói chính xác hơn là nhìn anh thi triển châm bạc, nhìn chằm chằm vào ngón tay và đầu châm của anh, không bỏ qua bất kỳ chỉ tiết nào, không dám chớp mắt.
Anh đang làm gì thế? Không cần nghiêm túc quá thế chứ?
Gia chủ nhà họ Trác nhận thấy có điều không ổn lập tức nói: “Côn Huyết, phải cẩn thận! Lâm Chính này... có lẽ không đơn giản”.
“Bố, bố sợ gì chứ? Bố nghĩ hắn đánh lại Kỳ Huyết của con sao? Đối phó được với Y Võ Tâm Kinh ở cấp bậc Đại Thành của con à? Bố yên tâm đi, con chỉ cần một tay là có thể giết người này”, Trác Côn Huyết tự tin nói.
Lông mày gia chủ nhà họ Trác khẽ giật, không nói thêm gì nữa.
Một phút nói nhanh thì không nhanh, nói chậm cũng chẳng chậm.
Nhưng Lâm Chính đã thi triển xong vài bộ châm.
Khí tức, sức mạnh, tốc độ đều đã tăng thêm mấy phần.
Người thường sẽ nghĩ lúc này khí thế của Lâm Chính bất phàm.
Nhưng trong mắt Trác Côn Huyết thì chẳng có gì kỳ lạ cả.
Lâm Chính cất châm bạc đi, nhìn Trác Côn Huyết: “Tôi xong rồi”.
“Vậy được, cậu chú ý đi, tôi sắp bắt đầu rồi đấy”, Trác Côn Huyết mỉm cười nói.
“Ừ, anh có thể ra tay bất cứ lúc nào”, Lâm Chính bình thản nói.
“Hừ, đồ không biết sống chết”.
'Trác Côn Huyết cười khẩy, hắn bỗng nhón chân. Vèo! Một trận cuồng phong nổi lên.
Sau đó cả người lao thẳng về phía Lâm Chính như mũi tên.
“Nhanh quái” Các đệ tử đều ngạc nhiên thốt lên.
Họ không nhìn thấy được bóng dáng của Trác Côn Huyết.
Chỉ có vài trưởng lão có thực lực mạnh mới có thể nhìn thấy động tác của Trác Côn Huyết.
Hắn sắp đến gần Lâm Chính, một tay giơ tay định túm lấy trước ngực Lâm Chính.
Vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu.
Nếu bị đánh trúng thì không chết cũng bị thương nặng.
“Lợi hại quát”
“Đây là thực lực của người có thiên phú Kỳ Huyết cộng thêm Y Võ Tâm Kinh ở cấp bậc Đại Thành sao?”
“Thiên cung Trường Sinh có được nhân tài như vậy thì sau này thực lực chắc chắn sẽ tăng lên, đến lúc đó sợ là sẽ trở thành tai họa của Cô Phong”, phó minh chủ Nghiêm của Cô Phong nói.
Mọi người cũng đều kinh ngạc với tốc độ của Trác Côn Huyết.
Ngay khi hắn sắp chạm vào ngực Lâm Chính... Bụp!
Một quyền sắt va chạm vào móng vuốt sắc bén đó với tốc độ cực kỳ nhanh.
Là năm đấm của Lâm Chính.
“Cái gì?”
Trác Côn Huyết thở hổn hển, hắn còn chưa kịp phản ứng thì quyền sắt đã đánh gãy năm ngón tay của hắn, va chạm mạnh vào lòng bàn tay hắn.
Bỗng chốc.
Räc!
Âm thanh xương gấy vang lên. Bùm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp. trời đất.
Sau đó, cả người Trác Côn Huyết văng ra xa đâm mạnh vào ba cây cột rồng cao lớn của Nhật Nguyệt Tinh Cung khiến nó đổ gấy, sau đó rơi xuống trước cửa cung điện, làm cánh cửa ngã sập xuống, mặt đất tan nát...
Mọi người ngước mắt lên thì thấy Lâm Chính vẫn đứng ở đó và giữ nguyên tư thế tung đòn.
Hả? Mọi người đều há hốc miệng.
Sau đó Nhật Nguyệt Tinh
Cung trở nên tĩnh lặng như tờ.