Các đệ tử của Thượng Thanh Cung sĩ khí tăng vọt, tất cả đều ủng hộ Lâm Chính.
Tình hình lại trở nên vô cùng căng thẳng. Người nhà họ Trác ai nấy tỏ vẻ lo lắng.
Người của các thế tộc như Cô Phong đều mỉm cười ngồi xem bên cạnh.
Bọn họ đương nhiên thích nhất là xem chuyện này.
Vô số tầm mắt đổ dồn về phía Mạc Tâm cung chủ.
Lúc này, chỉ có bà ta mới có thể ngăn cản Lâm Chính, nếu bà ta không lên tiếng, thì hôm nay nhà họ Trác sẽ bị Lâm Chính ép phải cúi đầu quỳ gối.
Mọi người đều nín thở.
Lâm Chính đã bước tới.
"Sư phụ!", Trác Côn Huyết rưng rưng nước mắt ngẩng lên, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
"Tự làm tự chịu! Nếu không phải cậu làm khó Lâm Chính, thì sao có thể gặp kết cục như bây giờ?", Chấn Hám Sơn lắc đầu cười khẩy.
"Ai mà ngờ được Lâm Chính lại ghê gớm như vậy chứ?".
"Nhà họ Trác gặp xui xẻo rồi!". Tiếng bàn tán xôn xao.
Đúng lúc tình hình đang càng ngày càng xấu đi, cuối cùng Mạc Tâm cung chủ cũng lên tiếng: "Lâm Chính! Đừng có hỗn xược!".
Lâm Chính dừng bước, ngoảnh sang nhìn bà ta: "Cung chủ muốn nhúng tay vào chuyện này?".
"Tôi vốn đã là người trong cuộc! Lâm Chính, đây là thiên cung Trường Sinh, tôi là chủ của thiên cung! Người nhà họ Trác là khách của thiên cung, nếu bọn họ có mệnh hệ gì ở đây, thì chẳng phải người làm cung chủ như tôi sẽ bị chê cười sao?".
"Cung chủ có ý gì?".
"Nhị tôn trưởng là người của thiên cung chúng ta, không đến lượt cậu đòi lại công bằng cho ông ta! Lâm Chính, cậu hãy xuống đi, chuyện này không liên quan gì đến cậu nữa", Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói.
"Cung chủ muốn bảo vệ người nhà họ Trác? Tôi không đồng ý!", Lâm Chính ngoảnh phắt lại, nhìn chằm chăm Mạc Tâm cung chủ, lớn tiếng đáp.
Anh biết ý định của Mạc Tâm cung chủ.
Thực ra đối với bà ta, người nhà họ Trác không được coi là quan trọng, nếu là bình thường thì Mạc Tâm cung chủ sẽ mặc kệ, Lâm Chính muốn xử trí thế nào thì tùy.
Nhưng lúc này thì khác!
Nếu bà ta không cứu nhà họ Trác, thì các đồng minh của thiên cung Trường Sinh sẽ sinh lòng kiêng dè, sợ thiên cung Trường Sinh thấy chết không cứu, sau đó xa lánh cô lập thiên cung.
Hơn nữa, Trác Côn Huyết còn phải ở lại thiên cung, sao có thể khiến hắn thất vọng được?
Về phần Nhị tôn trưởng thì Mạc Tâm cung chủ biết rất rõ, tuy ông ta phải chịu thiệt thòi, nhưng với lòng trung thành của ông ta đối với thiên cung, thì chắc chẳn sẽ không quay lưng phản bội.
Thế nên lựa chọn của Mạc Tâm cung chủ là hợp lý nhất lúc này.
Chỉ có điều là Lâm Chính không nhịn được.
"Hỗn xược! Lâm Chính, cậu muốn tạo phản sao?", Tứ tôn trưởng lập tức ra mặt, lớn tiếng quở trách.
“To gan! Lâm Chính, cậu ăn nói với cung chủ kiểu gì đấy hả? Cậu muốn chết à? Mau quỳ xuống tạ tội!", Tam tôn trưởng cũng quát.
"Lâm Chính, đừng gây chuyện nữa!".
Nhị tôn trưởng cũng cuống quýt kêu lên, lập tức. chạy ra, ôm quyền nói với Mạc Tâm cung chủ: "Cung chủ, Lâm Chính trẻ người non dạ, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, mạo phạm đến bà, mong cung chủ rộng lượng, đừng chấp cậu ấy!".
“Tôi biết, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng cậu †a quá ngang bướng, sau này phải dạy dỗ cẩn thận, nếu không sẽ gây họa lớn! Chuyện hôm nay tôi không chấp cậu ta, nhưng phải trừng trị nghiêm khắc!", Mạc Tâm cung chủ trầm giọng nói.
"Trừng trị?", Nhị tôn trưởng sửng sốt.
Chỉ thấy Mạc Tâm cung chủ phất tay: "Lâm Chính, sở dĩ cậu đánh bại được Trác Côn Huyết không phải là nhờ y võ của cậu mà là nhờ 10 giọt Lạc Linh Huyết trong tay cậu. Tôi đã nhìn thấu tất cả! Cậu còn trẻ, ra tay không biết nặng nhẹ, có được Lạc Linh Huyết lại càng coi trời bằng vung! Bổn cung chủ phải trừng trị cậu! Thế nên 10 giọt Lạc Linh Huyết của cậu phải để tôi bảo quản!".
"Cái gì?". Tất cả mọi người đều trố mắt ra.
Không ai ngờ Mạc Tâm cung chủ lại chuyển chủ đề, nhằm vào Lạc Linh Huyết của Lâm Chính.
"Tên Lâm Chính này có 10 giọt Lạc Linh Huyết thật sao?", người nhà họ Trác kinh ngạc kêu lên.
"Thú vị! Thú vị!", Nghiêm Tàng Hải nheo mắt, đáy mắt lóe lên một tia tham lam.
"Cung chủ, việc này...", Nhị tôn trưởng ngớ ra, vội vàng kêu lên, định khuyên nhủ nhưng bị cung chủ ngắt lời.
"Nhị tôn trưởng, lấy 10 giọt Lạc Linh Huyết của Lâm Chính cho tôi!".
"Hả? Việc này..." Nhị tôn trưởng trợn mắt há mồm.
Tam tôn trưởng thầm dựng ngón tay cái, nhỏ giọng cười nói: "Cung chủ đúng là sáng suốt, dùng lý do này để thu hồi Lạc Linh Huyết thật là khéo léo sáng suốtt".
lột kẻ tép riu như Lâm Chính, dù có Lạc Linh Huyết thì ở đây cũng có ích gì chứ? Nếu cung chủ muốn thì có thể dễ dàng giết chết cậu ta, chỉ là bà ấy lo ảnh hưởng đến danh tiếng thôi", Tứ tôn trưởng hừ mũi đáp.
"Lần này Lâm Chính gặp họa rồi!". "Ha ha, Lạc Linh Huyết của cậu ta lại mất rồi!".
"Không có Lạc Linh Huyết, xem cậu ta còn huênh hoang thế nào?”".
Nhiều người xung quanh tỏ vẻ vui mừng khi người khác gặp họa, nhất là người nhà họ Trác, ai nấy khua tay múa chân, võ tay khen hay.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, năm tay thầm siết chặt.
Anh đã ý thức được, muốn bình yên rời khỏi thiên cung dường như là chuyện không thể.
"Nhị tôn trưởng, ông còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi lấy Lạc Linh Huyết đi?", đúng lúc này, Mạc Tâm cung chủ lại quát.
Câu nói này của bà ta lập tức đẩy Nhị tôn
trưởng vào đường cùng.