Nhị tôn trưởng đã bất chấp tất cả, quyết định liều một lần này.
Cho dù người ông ta đối mặt là Mạc Tâm cung chủ.
Cho dù hành động này có nghĩa là phản bội thiên cung.
Nhưng ông ta... vẫn không chút do dự.
Ông ta biết mình không tự thẹn với lòng.
Nhưng Lâm Chính không rời đi.
Không nói tới việc anh có muốn đi hay không, kể cả anh muốn đi thì người của thiên cung Trường
Sinh có thể thả cho anh đi sao?
“Không để lại Lạc Linh Huyết thì cậu ta đừng hòng bước ra khỏi cửa điện!”.
Tứ tôn trưởng là người đứng ra đầu tiên, quát lớn: “Phong tỏa cửa cho tôi, không cho bất cứ ai rời khỏi đây!”.
“Vâng, tôn trưởng!”.
Các đệ tử hô lên, rồi chặn cửa lại.
Các đệ tử của đội chấp pháp ở bên ngoài lại càng bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài.
Chẳng mấy chốc, cả Nhật Nguyệt Tinh Cung đã đông nghịt người, ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được.
Nhị tôn trưởng thấy thế, chẳng nói chẳng rằng, liền xắn tay áo xông về phía cửa chính, định mở một con đường máu cho Lâm Chính rời đi.
“Nhị tôn trưởng! Ông định tạo phản sao?”, Tam tôn trưởng hét lên.
Nhưng Nhị tôn trưởng coi như không nghe thấy, vẫn lao tới như điên.
Ông ta phất tay, sức mạnh rung chuyển trời đất, châm như cuồng phong bão vũ, không ai đỡ nổi.
Các đệ tử ở cửa đều bị đánh lui, một con đường xuất hiện trước mặt Lâm Chính.
“Lâm Chính! Đi thôi!", Nhị tôn trưởng lại quát, ánh mắt đầy sốt ruột.
Lâm Chính đứng như trời trồng, vẻ mặt đanh lại, sừng sững bất động.
“Nhị tôn trưởng! To gan!".
Cuối cùng Mạc Tâm cung chủ cũng nổi giận, đứng phắt dậy, lớn tiếng quở trách.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả các tôn trưởng và điện chủ đều xông ra, bao vây lấy Nhị tôn trưởng.
Còn Lâm Chính cũng bị một đám đệ tử bao vây lại, muốn đi cũng vô cùng khó khăn.
“Đừng hòng làm hại tôn trưởng!”.
Các đệ tử của Thượng Thanh Cung gầm lên xông tới, nhưng sao bọn họ có thể đối phó được với cả thiên cung Trường Sinh? Còn chưa lại gần Nhị tôn trưởng, đã bị người của đội chấp pháp bao vây, không ai làm được gì.
Hiện trường giương cung bạt kiếm, vô cùng hỗn loạn.
“Nghiêm phó minh chủ, rất xin lỗi, để ông chê cười rồi”.
Mạc Tâm cung chủ đứng lên, đi xuống điện đường.
“Không sao, cung chủ cứ xử lý chuyện của thiên cung trước đi, hội trà có thể tạm hoãn, không cần quan tâm đến chúng tôi đâu”, Nghiêm Tàng Hải mỉm cười đáp.
“Thật ngại quá”.
Mạc Tâm cung chủ khẽ gật đầu, rồi đi về phía đám người Nhị tôn trưởng và Lâm Chính.
“Nhị tôn trưởng! Ông đã thay đổi rồi! Ông chưa bao giờ làm trái mệnh lệnh của cung chủ, chưa bao. giờ phản bội thiên cung, nhưng hôm nay, ông lại vì một đệ tử mà đối đầu với thiên cung. Ông quá ngu xuẩn, quá khiến tôi thất vọng!”.
“Cung chủ, sở dĩ tôi trung thành với thiên cung là vì thiên cung từng cứu mạng tôi, từng cứu mạng mẹ tôi. Năm đó nếu không nhờ cung chủ đời trước thu nhận, thì tôi và mẹ tôi đã chết đói bên ngoài rồi. Tôi lớn lên ở thiên cung, thiên cung ban cho tôi tất cả, nên tôi từng tự nhủ với lòng mình, dù phải chịu thiệt thòi và bất công đến đâu, dù phải chịu đãi ngộ như thế nào cũng không quan trọng, tôi sẽ không bao giờ phản bội thiên cung! Nhưng hôm nay... thì khác! Chuyện hôm nay, nếu tôi khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc ngó lơ thì tôi sẽ tự thẹn với lòng, là làm trái với di ngôn của mẹ tôi!”.
Nhị tôn trưởng lớn tiếng đáp, ánh mắt kiên định, giọng nói sang sảng.
Không thẹn với lòng?
“Vậy ông không thẹn với thiên cung Trường Sinh sao? Không thẹn với nơi đã nuôi dạy ông sao? Ông báo ơn như vậy sao?”, Mạc Tâm cung chủ nghiêm giọng chất vấn.
“Cùng lắm tôi đền mạng là xong chứ gì!”, Nhị tôn trưởng gầm lên.
Tiếng gầm của ông ta khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Vô số đệ tử của thiên cung Trường Sinh trợn tròn mắt nhìn Nhị tôn trưởng, không dám tin ông ta
lại nói ra những lời như vậy.
Tam tôn trưởng, Tứ tôn trưởng cũng im lặng, kinh ngạc nhìn ông ta chằm chằm.
Ông ta gắn từng chữ đầy đanh thép: “Tôi! Phân biệt được đúng sail”.
“Sư phụi!”.
Các đệ tử Thượng Thanh Cung khóc òa lên.
Ai có thể ngờ được hôm nay Nhị tôn trưởng lại định xả thân như vậy chứ?
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, vẻ mặt trở nên dữ tợn, đôi đồng tử của anh chứa đầy sát khí.
Thiên cung Trường Sinh đã ép anh đến tận nước này.
Đã thế thì chắc là chỉ đành đánh một trận vậy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng cười lớn vang
lên. Là Thiên Diệp.
“Ha ha ha! Không ngờ đường đường thiên cung Trường Sinh mà lại quá quät như vậy, ép cả công thần đến nước này, dồn đệ tử tài hoa vượt bậc vào đường cùng! Mạc Tâm cung chủ, tôi không thể không nhìn bà với con mắt khác!”.
Thiên Diệp bước tới, nheo mắt cười nói.
“Thiên phó chưởng môn, bổn cung chủ đã nói rồi, đây là chuyện riêng của thiên cung chúng tôi. Nếu ông còn muốn lo chuyện bao đồng, thì đừng trách tôi không khách sáo!", Mạc Tâm cung chủ đã mất hết kiên nhãn, sắc mặt lạnh tanh, trầm giọng cảnh cáo.
Nhưng Thiên Diệp không sợ, mà chỉ ngoảnh sang nói với Lâm Chính: “Nhóc con, nếu cậu muốn giữ mạng của mình và sư phụ thì hãy quyết định gia nhập Tử Huyền Thiên chúng tôi đi! Chúng tôi sẽ dốc sức bảo vệ các cậu rời khỏi đây!”.
“Thiên phó chưởng môn, ông coi những lời tôi nói là gió thoảng bên tai sao?”, Mạc Tâm cung chủ nổi giận, ánh mắt nhìn Thiên Diệp đã chứa đầy sát khí.
Đây là coi thường một cách trắng trợn!
Là người đứng đầu một cung, sao bà ta có thể nhịn được chứ?
“Mạc Tâm cung chủ! Bà không coi trọng những nhân tài này thì để tôi thu nhận thay bà không được sao? Bà là lãnh tụ thiên cung mà sao không có tý lòng rộng lượng nào thế?”, Thiên Diệp mặt không cảm xúc đáp.
“Bổn cung chủ không muốn phí lời với ông! Nghe đây, Thiên Diệp, bây giờ ông hãy dẫn ngay người của ông rời khỏi đây, nếu không, tôi sẽ khiến các ông vùi thây nơi này!”, Mạc Tâm cung chủ trầm giọng nói.
“Ồ? Bà đang uy hiếp tôi sao?”, Thiên Diệp nhíu mày, sâu trong đáy mắt hừng hực ý chí chiến đấu.
“Bổn cung chủ đang uy hiếp ông đấy, thì sao nào?”.
Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên.
Vèo vèo vèo...
Tất cả các tinh nhuệ của thiên cung Trường Sinh ở bốn phương tám hướng đều xông tới, 10 điện chủ cũng bỏ mặc Nhị tôn trưởng, quay sang bao vây chặt Thiên Diệp, chỉ chờ Mạc Tâm hạ lệnh là sẽ ra tay trừ khử ông ta.
Chứng kiến cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, người của các thế tộc khác cũng nín thở.
“Tốt! Tốt! Đánh đi! Đánh đi! Tốt nhất là hai bên đều có thương vong!”, người của Cô Phong thầm cổ Vũ.
Nghiêm Tàng Hải cũng nhếch môi cười.
Đây là cảnh tượng mà ông ta mong đợi nhất.
Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh mà đánh nhau thì Cô Phong sẽ làm ngư ông đắc lợi.
“Chuyến đi này không uổng công chút nào!”, Nghiêm Tàng Hải cười thầm.
Cục diện căng như dây đàn.
Người của Tử Huyền Thiên đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Hai bên nồng nặc mùi thuốc súng, có thể ra tay đánh nhau bất cứ lúc nào.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hét lên.
“Tất cả dừng tay!".
Mọi người sửng sốt, đồ dồn mắt về phía anh.
Chỉ thấy Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản nói: “Cung chủ đừng làm càn nữa, tôi sẽ đưa 10 giọt
Lạc Linh Huyết này cho cung chủi!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả
đều ồ lên!