Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nổi giận.
“Ngông cuồng! Mạc Tâm cung chủ, đúng là những hạng vô danh tiểu tốt gì cũng dám đến khiêu chiến bà! Nếu không cho người này bài học, thì e là
uy nghiêm của thiên cung cũng chẳng còi Nghiêm Tàng Hải ở bên này nheo mắt nói.
“Nghiêm phó minh chủ nói đúng, bao nhiêu đệ tử đang nhìn vào, không thể làm mất uy nghiêm được! Bổn cung chủ sẽ lấy người này để thử nghiệm 10 giọt Lạc Linh Huyết!”.
Mạc Tâm cung chủ bước tới, đánh giá người đàn ông tóc trắng kia.
Mọi người cũng ngước lên nhìn. “Hử?”. Ánh mắt Nhị tôn trưởng tỏ vẻ nghỉ hoặc.
Không biết tại sao, người đàn ông tóc trắng này lại khiến ông ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt dưới chiếc mặt nạ kia... hình như ông †a từng gặp ở đâu đó.
“Đeo mặt nạ giấu đầu lòi đuôi, đúng là hạng tiểu nhân! Nhưng dám đến thiên cung làm càn, cũng coi như dũng khí đáng khen! Không tệ!", Mạc Tâm cung chủ khẽ gật đầu, vẻ mặt không mừng không giận, nhưng sự thản nhiên và lạnh lùng thì vô cùng rõ ràng.
“Giấu đầu lòi đuôi thì sao nào? Cái tôi che là mặt, cái bà giấu là tâm, tôi giấu đầu lòi đuôi còn hơn là các bà tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm”, người đàn ông tóc trắng đáp.
“Hỗn xược!”.
“To gan!".
“Chó chết! Dám sỉ nhục cung chủ của bọn tao! Hôm nay phải cho mày bỏ mạng ở thiên cung!”.
Mọi người nổi giận, la ó um sùm.
Nhưng người đàn ông tóc trắng vẫn làm ngơ.
“Mạc Tâm! Ra tay đi!”.
“Thú vị đấy, cậu biết tôi có 10 giọt Lạc Linh Huyết mà vẫn dám đến đòi! Xem ra cậu cũng có mấy phần thực lực, nhưng hình như vẫn chưa hiểu
rõ về uy lực của Lạc Linh Huyết trong tay tôi thì phải!".
Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói, sau đó đồng tử mở to, một luồng khí thế đáng sợ bốc lên từ người bà ta.
Khoảnh khắc đó, tất cả những người đứng gần Nhật Nguyệt Tinh Cung đều thót tim.
Ai nấy đều bị khí thế này ảnh hưởng.
Bọn họ vô thức lùi lại, không dám đứng quá gần, mà nhường luôn một bãi đất trống thật lớn cho hai người.
Tất cả đều nghển cổ lên nhìn, vừa mong chờ. vừa kích động.
“Cuối cùng cũng được thấy cung chủ ra tay rồi!.
“Tốt quá! Tốt quái”.
“Mau lấy điện thoại ra quay lại, cung chủ cực ít khi ra tay, đây là cơ hội nghìn năm có một đấy! Mau quay lại đi!”.
Nhiều người hưng phấn một cách dị thường, hiện trường có chút nhốn nháo.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, bổn cung chủ còn phải tiếp kháchI”.
Mạc Tâm cung chủ khế quát một tiếng, bất ngờ vung mạnh tay lên, hất về phía người đàn ông tóc trắng.
VùI
Một luồng khí kình như cuồng phong tạt về phía người đàn ông.
Anh nhíu mày, bước chân xoay sang bên cạnh, tránh được luồng khí kình này.
Khí kình đánh vào vị trí người đàn ông vừa đứng, mặt sàn, đất đá chỗ đó đều bị ăn mòn.
Mọi người xung quanh nhìn mà nổi cả da gà.
“Đây là thủ đoạn gì vậy?”, người của Cô Phong sợ hãi trong lòng.
“Là độc!", Nghiêm Tàng Hải ở bên cạnh trầm giọng nói: “Mạc Tâm đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng được, mỗi chiêu mỗi thức của bà ta đều ẩn chứa một loại độc vô tức vô tận. Nếu trúng loại độc này thì e là chúng ta sẽ chết chắc!”.
“Ngay cả phó minh chủ cũng không đỡ được loại độc này sao?”.
“Tôi sao? Hừ, bây giờ Mạc Tâm có thêm 13 giọt Lạc Linh Huyết gia trì, gần như đã là vô địch, tôi là cái thá gì chứ? E là chỉ có minh chủ mới đấu tay đôi với bà ta được”, Nghiêm Tàng Hải lắc đầu cười khổ.
Mọi người xung quanh đều há hốc miệng. Mạc Tâm... lợi hại như vậy sao?
Tuy người đàn ông tóc trằng tránh được, nhưng trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu.
Mạc Tâm lại vung tay lên, đánh về phía người đàn ông.
Vùi
Lại một luồng khí kình khủng khiếp ập tới.
Nhưng lần này, khí do Mạc Tâm đánh ra không chỉ mang theo tính ăn mòn đáng sợ, mà còn có châm khí quỷ dị.
Khí kình hóa châm, rồi cắm hết vào lòng đất, biến mất tăm mất tích, chỉ nhìn thấy từng lỗ châm
nhỏ xíu xuất hiện trên mặt đất.
Người đàn ông tóc trắng nhìn chằm chằm những lỗ châm này, dường như có chút suy nghĩ.
“Tốc độ của cậu rất nhanh, bổn cung chủ đã cảm nhận được, tốc độ và sức mạnh của cậu có được là nhờ dược lực và châm lực, chứ không phải thực lực thực sự của cậu. Lợi dụng đan hoàn và châm bạc cưỡng chế nâng cao thực lực bản thân không khác gì đứng trên thang, tuy đứng được cao, nhưng lại không vững! Cậu không cầm cự được bao lâu nữa đâu!", Mạc Tâm cung chủ bình thản nói, sau đó lại vung cánh tay, đánh về phía người đàn ông tóc trắng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng luồng khí kình không ngừng đánh vào bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông vội vàng tránh né, cơ thể cực kỳ linh hoạt, tốc độ nhanh đến mức khó tin, mọi người đều không nhìn rõ bóng dáng của anh nữa.
Nhưng đánh được một hồi, đã có người phát hiện ra sự khác thường.
Chỉ thấy mặt đất bị Mạc Tâm cung chủ đánh cho tan tác tả tơi, chỗ nào cũng xuất hiện những cái
hố lớn nhỏ.
Và ở những nơi lõm xuống đó đều xuất hiện rất nhiều lỗ châm.
Con số e là phải đến gần chục nghìn.
“Lẽ nào đây là..”, Nhị tôn trưởng nín thở, mơ hồ ý thức được gì đó.
“Chắc là sắp kết thúc rồi”, Nghiêm Tàng Hải dường như cũng nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng nói.
“Kết thúc?”, người ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy Mạc Tâm cung chủ bỗng giơ tay lên không trung.
“Tặc nhân ngông cuồng, bây giờ hãy chết đi!”.
Dứt lời.
Vèo vèo vèo...
Mặt đất dưới chân người đàn ông tóc trắng bắn ra gần chục nghìn châm khí đáng sợ, đâm về phía anh, nuốt chửng cả người anh...
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
“Quả nhiên là Tàng Châm Thuật của cung chủ!”, Nhị tôn trưởng đanh giọng nói.
“Tàng Châm?”.
Ai nấy chấn động, khó mà giữ được
bình tĩnh nữa...