Độ sắc bén của Tước Gốt Bảo Đao là điều không thể nghi ngờ.
Mạc Tâm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thanh Tước Cốt Bảo Đao của bà ta đã hoàn toàn đâm xuyên vào cơ thể của Lâm Chính.
Nhưng... tại sao người này vẫn còn sống?
Phải chăng vì sức sống quá mãnh liệt, miễn cưỡng níu kéo?
Đúng! Chắc chăn là như vậy! Mạc Tâm nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức lực mình, cố gắng đâm vào chỗ yếu của Lâm Chính
một lần nữa bằng Tước Cốt Bảo Đao.
Nhưng lần này, bà ta kinh ngạc phát hiện, sức lực của mình còn không bằng Lâm Chính!
Cho dù bà ta cố gắng thế nào, cũng không có ích!
Mạc Tâm vô cùng sợ hãi.
Không đúng!
Nếu người này chỉ dựa vào sinh mệnh cường đại để chống đỡ thì sao lại có được thực lực mạnh mẽ đến vậy?
Chẳng lẽ, vết thương do Tước Cốt Bảo Đao tạo ra hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến người này?
Ánh mắt Mạc Tâm cứng đờ, bà ta lại tung ra một chưởng vào ngực Lâm Chính.
Chưởng này đã dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể bà ta, uy lực vô cùng lớn, hơn nữa còn có phấn độc hỗ trợ, lực sát thương kinh người.
Bụp!
Cú đánh lao đến, Lâm Chính quả thật đã buông tay, anh liên tục lui về phía sau, cơ thể hơi lảo đảo.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, trên ngực anh xuất hiện một vết hăn bàn tay bị ăn mòn, máu me đầm đìa, trông vô cùng ghê tởm.
Lâm Chính nhướng mày liếc nhìn, lập tức cầm kim châm lên.
Nếu kim châm không được sử dụng kịp thời, lực ăn mòn này sẽ lập tức lan ra, đến lúc đó toàn bộ lồng ngực của Lâm Chính sẽ bị ăn mòn hết.
Nhưng chỉ sau vài mũi kim châm, Mạc Tâm lại tấn công Lâm Chính bằng một loạt đòn đánh như vũ bão.
Lâm Chính liên tiếp ngăn cản, nhưng lúc này vết thương ở ngực ảnh hưởng đến anh, anh không thể hoàn toàn phớt lờ nó.
Bốp bốp bốp!
Một tiếng rên phát ra, xương trong lồng ngực của Lâm Chính gần như bị sức mạnh khủng khiếp của Mạc Tâm đánh vỡ vụn. Lâm Chính không thể không lùi về sau, cuối cùng va vào bức tượng khổng lồ bên ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung mới dừng lại.
Rầm rầm!
Bức tượng không ngừng dao động sau khi bị va chạm, những vết nứt liên tiếp xuất hiện, lảo đảo như sắp đổ sập xuống.
Phich!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu.
Mọi người chỉ thấy máu nhỏ giọt dưới lớp mặt nạ màu sắt.
Như vậy có thể thấy, đòn công kích của Mạc Tâm cung chủ cũng không phải là vô dụng.
Nhưng điều khiến bà ta kinh ngạc là Lâm Chính vẫn chống cự được.
Nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác thì sớm đã chết hàng chục lần.
Hơn nữa... Tước Cốt Bảo Đao đã đâm vào điểm yếu của Lâm Chính, trái tim đã bị xuyên thủng mấy lỗ, tại sao vẫn chưa chết?
Người này... cực kỳ quỷ dị.
Mạc Tâm cung chủ trở nên cảnh giác, không tấn công nữa.
Bởi vì lúc này, vết thương trên người Lâm Chính đã bắt đầu lành lại.
Trên người Lâm Chính tỏa ra năm tia sáng màu ngọc bích, nhìn kỹ thì chỉ có một điểm, dưới màn ánh sáng ấm áp chiếu rọi, tất cả khí huyết bị rút ra đều bám vào vết thương trên người Lâm Chính, giống như một bàn tay to ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương trên cơ thể anh.
Những vết thương đó gần như đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chẳng mấy chốc, những vết thương đã được. hồi phục.
Lâm Chính khỏe mạnh như lúc ban đầu!
Dù là vết thương trên da thịt hay vết thương trí mạng đều đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người xung quanh há hốc mồm.
"Thiên Ma Châm Quyết! Đây chắc chắn là Thiên Ma Châm Quyết!", Nhị tôn trưởng hét lớn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Trúng kế rồi, trúng kế rồi... Thiên Ma Châm Quyết có máu thì sẽ không chết! Người này cố ý một mình xông vào Nhật Nguyệt Tinh Cung để khiêu khích tôi! Còn để lộ trên người có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết là để dụ tôi huy động toàn bộ lực lượng của thiên cung diệt trừ cậu ta. Mà những đệ tử này một khi đánh nhau với cậu ta, cậu ta có thể chém giết đến mức máu chảy thành sông, tạo điều kiện thi triển Thiên Ma Châm Quyết... cho nên chúng ta đã rơi vào bẫy của cậu ta rồi, bị cậu ta lợi dụng rồi!", Mạc Tâm cung chủ hung dữ nói.
"Cung chủ, bây giờ nơi này máu chảy thành sông, người này có thể dùng dòng máu liên tục tự chữa trị cho mình. Chúng ta muốn giết cậu ta là chuyện khó như lên trời. Tôi cho rằng, chỉ bằng chúng ta tạm tránh mối nguy hiểm, rời khỏi đây trước thì sẽ ổn thỏa hơn!”, Nhị tôn trưởng định thần lại, mở lời.
"Rời đi sao? Ý của ông là muốn tôi từ bỏ hai mươi giọt Lạc Linh Huyết này hả?", Mạc Tâm cung chủ hừ một tiếng.
"Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cho rằng dù muốn động vào cậu ta thì ít nhất cũng phải đổi địa điểm, cậu ta đã biến nơi này thành sân nhà của mình, muốn đánh bại cậu ta, e rằng chúng ta phải trả giá đắt..., Nhị tôn trưởng do dự nói.
"Ông không cần nhiều lời, tên này chẳng qua là dựa vào đan dược và kim châm để cưỡng ép tăng thực lực, thực lực cũng không phải quá mạnh, có Thiên Ma Châm Quyết và thêm hai mươi giọt Lạc Linh Huyết thì đã sao? Nơi này là thiên cung Trường Sinh, cung chủ tôi sao có thể sợ cậu ta chứ?", Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói, sau đó tung người nhảy lên, định đánh với Lâm Chính lần nữa.
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa chứ? Mau đi trợ giúp cung chủ!"
Sau khi đám điện chủ bàn bạc xong, toàn bộ đều xông về phía trước.
Ngũ tôn trưởng cũng ra tay.
Mọi người đồng loạt vây đánh Lâm Chính, tuy rằng Lâm Chính mạnh nhưng hai nắm đấm khó địch lại bốn đối thủ. Có điều, với cơ thể võ thần, đám điện chủ và tôn trưởng này muốn đả thương anh cũng không dễ. Duy nhất chỉ có thanh Tước Cốt Bảo Đao có thể khiến anh bị thương, nhưng không có hiệu quả của con nhộng tê liệt thì lần này Tước Cốt Bảo Đao cũng không thể dễ dàng đâm xuyên vào người Lâm Chính, chỉ có thể để lại một số vết nông trên bề mặt da của anh.
Vẻ mặt Nhị tôn trưởng lo lắng, chân chừ một chút, cũng vội vàng tiến lên trợ giúp.
Thế là, Nghiêm Tàng Hải và đám người của các thế lực lớn lại nhìn thấy một nhóm cao thủ thiên cung Trường Sinh đang vây đánh một chàng trai trẻ đeo mặt nạ sắt!
Mà chàng trai trẻ lại không phải ở thế yếu!
Đúng là một cảnh tượng kỳ dị.
Phải biết rằng, thiên cung Trường Sinh vốn dĩ là một thế lực siêu cấp phi thường.
Trong số những người tham gia vây đánh chàng trai đó, có ai không phải là cao thủ hàng đầu chứ? Bất cứ ai trong số họ cũng đều là nhân vật có thể xưng bá một phương ở bên ngoài.
Tuy nhiên, rất nhiều người vây đánh như vậy, mà lại không thể làm gì được chàng trai trẻ...
Quá khủng khiếp!
“Người này rốt cuộc là ai?”, hàm răng của thủ lĩnh một thế lực nào đó đã va vào nhau lập cập.
"Mặc dù người đó đeo mặt nạ, nhưng từ những điểm khác có thể phán đoán, người này có lẽ vẫn còn trẻ, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi mấy..."
"Hai mươi mấy tuổi liệu có thể có thực lực như vậy sao? Rốt cuộc cậu ta là kỳ tài kiểu gì? Xếp trong top ba của bảng Thiên Kiêu cũng chẳng qua chỉ có vậy...”
"Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?”
Mọi người đều nhao nhao bàn luận.
Đám người bên phía thiên cung hoàn toàn phí sức, ngoại trừ Mạc Tâm cung chủ, Lâm Chính không thèm để ý đến những người đang cố đánh hết sức khác.
Ngược lại, Lâm Chính bắt đầu phản đòn, anh dùng kim châm ám sát.
Vèo vèo vèo...
Một số lượng lớn kim châm phóng ra.
Nhìn thấy uy lực của kim châm trong tay Lâm Chính, mọi người không dám xem thường, vội vàng
né tránh.
Tuy nhiên, tốc độ của kim châm quá nhanh, mỗi người ít nhiều đều bị đâm trúng.
"Mau ngồi xuống trị thương giải độc, kim châm của người này chắc chắn có kịch độc!"
Nhị tôn trưởng hét lớn. "Trị thương cái gì? Mau đi theo tôi bao vây tiêu diệt cậu ta, không thể cho cậu ta cơ hội hít thở!",
Mạc Tâm cung chủ gào lên.
"Nhưng... Cung chủ..."
'Nếu không diệt trừ người này thì thiên cung của chúng ta sẽ khó bảo toàn, chẳng lẽ các người không dám hy sinh thân mình vì thiên cung sao?", Mạc Tâm lạnh lùng hừ một tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều khó coi, đâu còn dám phản bác?
"Cung chủ, chúng tôi không thể làm cơ thể của người này bị thương, không đả thương được cậu ta thì có đánh giết nữa cũng tốn công vô ích!", lúc này, Ngũ tôn trưởng than thở.
"Sợ gì chứ? Các người theo tôi thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Khiến xương cốt của cậu ta tiêu tan, mạng chôn dưới hoàng tuyền!", Mạc Tâm quát lớn.
"Cái gì? Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm sao?"
Mọi người đều kinh hãi. "Cung chủ, cái này..."
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau khởi động Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Nếu không dùng châm này thì sẽ không phá được cơ thể của người này đâu! Các người đừng lo, yên tâm làm là được, cho dù vết thương của các người nặng đến mức nào thì tôi cũng sẽ chữa lành cho các người!”
Mạc Tâm cung chủ hét lớn, lập tức ném kim châm, bắt đầu giam chân Lâm Chính.
Đám người Nhị tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi làm theo.
“Thôi vậy, liều mình đánh trận này!”, Ôn điện chủ lớn tiếng quát, tự đánh vào hông mình.
Bụp! Hông và bụng ông ta lập tức lõm xuống.
Ôn điện chủ phun ra một ngụm máu, nhưng ông ta không dừng lại, ngược lại còn giơ tay tự đánh vào hông mình, đột nhiên móc ra một cái xương sườn đẫm máu.
Ông ta lập tức thở hổn hển, quấn và chà xát xương sườn, mài xương sườn đến mức kích thước chỉ bằng một cây kim bạc trong thời gian rất ngắn.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Đây là... cây kim châm làm bằng xương sườn sao?