TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1994 “GIỌNG NÓI NÀY...LÀ CHẤN HÁM SƠN SAO?”,

Vố số các điện chủ và tôn trưởng đều bao vây Lâm Chính, bọn họ cứ giữa chặt vào Lặc Cốt Châm, không chịu buông ra. Mạc Tâm cũng giữ châm đâm ngập cơ thể anh.

Lúc này, Mạc Tâm chỉ cần dùng Lặc Cốt Châm làm điểm dẫn ,rồi không ngừng rót khí công của bà †a vào người Lâm Chính để anh bị phát nổ và chết.

Lâm Chính nôn ra máu, máu chảy từ miệng dọc xuống cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Anh vừa thở hổn hển vừa chộp chặt tay của Mạc Tâm, nói giọng khàn khàn: “Muốn giết tôi? E rằng...không dễ như vậy đâu!”

“Sao thế? Tình cảnh thế này rồi mà cậu còn có thể chạy nổi sao? Hay là cậu có người tới cứu?”,

Mạc Tâm mỉm cười.

“Bà tưởng rằng không có ai cứu tôi sao?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

Đám đông thất kinh...

“Hả?", Mạc Tâm chau mày giống như nghĩ ra điều gì đó bèn quay đầu lại. Bà ta thấy Nghiêm Tàng Hải tay cầm một thanh kiếm đang chém về phía bà ta.

Không hay rồi...Mạc Tâm hét lên, khí công trong cơ thể bùng nổ giống như một qua bom, tỏa ra bốn phía.

Bùm bùm...Ngũ tôn trưởng ở bên cạnh và Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ cũng không kịp phòng bị, bị luồng sức mạnh đánh bay, ngã sõng soài ra đất.

Nghiêm Tàng Hải cũng không may mắn hơn là bao, ông ta khó có thể tiếp cận được sâu hơn. Ông ta không chịu từ bỏ, chỉ thở hắt ra, chém mạnh thanh kiếm về phía họng của bà ta.

Thanh kiếm với sức mạnh không hề tầm thường. Người thường chắc chăn không thể né kịp. Mạc Tâm cũng vậy.

Cao thủ đánh lén cỡ này thì né đòn rất khó. Mạc Tâm đương nhiên cũng có sự đề phòng.

Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bà ta cầm châm ngáng lên cổ.

Keng! Âm thanh giòn giã vang lên. Thanh kiếm bị cây châm của bà ta chặn lại. Ánh lửa bắn tung tóe.

“Cái gì?", Nghiêm Tàng Hải tái mặt. “Hừ!”, Mạc Tâm búng ngón tay.

Cây châm lóe sáng va chạm trực diện với thanh kiếm. Nghiêm Tàng Hải bặm môi, định tấn công tiếp. Thế nhưng lúc này người của thiên cung đã lao lên chặn ông ta lại. Cục diện vô cùng hỗn loạn.

Mạc Tâm cũng hiểu ra tại sao Lâm Chính lại để cho đám người Nghiêm Tàng Hải ra tay. Có lẽ tình huống này rồi thì chẳng có thế lực nào lại trơ mắt để cho một mình bà ta nuốt gọn 30 giọt Lạc Linh Huyết hết.

“Nghiêm phó minh chủ! Ông đang làm gì vậy? Tại sao lại giết tôi?”, Mạc Tâm mỉm cười hỏi.

“Mạc Tâm cung chủ. Một mình bà lấy nhiều Lạc Linh Huyết như vậy mà không cảm thấy quá đáng sao? Chúng tôi muốn lấy vài giọt mang về, có lẽ cung chủ không bận tâm chứ?”, Nghiêm Tàng Hải trầm giọng.

“Đương nhiên là không bận tâm, có điều tôi cảm thấy hơi lo lắng".

“Lo lắng điều gì?

“Tôi lo mọi người có mạng lấy được Lạc Linh Huyết mà lại mất mạng khi quay về”, Mạc Tâm nheo mắt, phất tay: “Giết chết cho tôi”.

“Vâng”.

“Giết!”, người của thiên cung gầm lên, lao vào đám người Cô Phong.

“Mặc kệ họ, tìm người đàn ông đeo mặt nạ lấy Lạc Linh Huyết đi. Lấy rồi đi”, Nghiêm Tàng Hải gào lên.

“Vâng phó minh chủ”, đám đông đồng loạt lao về phía Lâm Chính.

Đồng thời các thế lực khác cùng lao lên. Thiên cung dù đông người nhưng khi phải đối diện với những đội quân tinh nhuệ kia thì họ vẫn không thể chặn lại được.

“Được! Được lắm. Rất tốt. Các người đâm lén sau lưng, thấy lợi quên nghĩa, đáng phải chết. Sau khi bổn cung có được Lạc Linh Huyết thì sẽ tiến hành một cuộc rửa máu”, Mạc Tâm cười dữ dẫn, mặc kệ tất cả và quay người lao về phía Lâm Chính.

Bà ta phải lấy được Lạc Linh Huyết trước đã. Sau khi có được 30 giọt Lạc Linh Huyết thì bà ta sẽ trở thành vô địch và khi đó không ai còn đối đầu nổi với bà ta nữa. Khi đó tất cả đám người này không khác gì cọng cỏ, bà ta có thể giết chết một cách dễ dàng.

Thế là tất cả đều lao rào rào về phía Lâm Chính. Anh đã trở thành thứ khiến đám đông mất kiểm soát. Lâm Chính nôn ra mấy ngụm máu, liếc nhìn xung quanh và rút Lặc Cốt Châm từ trong cơ thể ra.

Lúc này, có vài người tiếp cận anh và hét lớn: “Lâm Chính, đi theo chúng tôi”.

“Giọng nói này...là Chấn Hám Sơn sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Là tôi! Thiên Diệp phó chưởng môn sẽ dọn đường, cậu mau chóng rời khỏi đây. Nhanh!”

Chấn Hám Sơn hét lớn, chộp lấy cổ tay Lâm Chính và lôi đi. Thế nhưng ông ta phát hiện ra mình không thể nào lôi được anh.

“Chuyện gì vậy?”, Chấn Hám Sơn vội quay đầu lại. Ông ta sững sờ.

“Ai nói với ông là tôi sẽ đi thế?”, Lâm Chính lên tiếng.

“Cậu...cậu điên rồi sao?”, Chấn Hám Sơn cảm tưởng đầu mình như sắp nổ tung.

Đúng lúc này, quân địch đã áp sát. Thiên Diệp dẫn theo đội quân tinh nhuệ lao về phía Lâm Chính và chặn kẻ địch lại giúp anh.

“Đi thôi, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”, Thiên Diệp hét lớn.

Thế nhưng...vô ích. Lâm Chính nhìn xung quanh: “Đám người này không xứng để tôi phải bỏ chạy”.

“Cậu...", Chấn Hám Sơn không biết phải nói gì.

Nghiêm Tàng Hải cũng đã lao lên tung chưởng về phía Chấn Hám Sơn nhân lúc ông ta không để ý.

Phụt...Chấn Hám Sơn nôn ra máu, ngã về phía Lâm Chính.

“Đi thôi...", ông ta ngẩng đầu hét lên với anh.

Nhưng Nghiêm Tàng Hải đã đâm kiếm về phía cổ họng ông ta...

Đọc truyện chữ Full