Nghiêm Tàng Hải đã chết, Cô Phong như rồng không đầu, những người còn lại không dám chiến đấu nữa, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Thủ lĩnh của những thế tộc khác cũng chấn động, sắc mặt tái nhợt không dám bước lên.
Ngay cả Nghiêm Tàng Hải cũng đã bị giết, bọn họ đâu còn có gan đấu với Lâm Chính.
Mọi người đều lùi lại, xung quanh Lâm Chính hình thành một khoảng trống, không ai dám đến
gần anh thêm nữa.
Thấy vậy, Lâm Chính quay đầu nói: “Chấn đại nhân!”
“Có...” Chấn Hám Sơn hoàn hồn lại, vội vàng đáp.
“ĐiU
Lâm Chính cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
“A”
Chấn Hám Sơn ngẩn người.
Lâm Chính như chẻ tre, chém giết tứ phương, không ai địch nổi, sao lại nói đi là đi?
Thiên Diệp cũng nhìn ra manh mối, lập tức kéo đệ tử nói: “Nhanh chóng đi theo Lâm Chính, nhanh lên!"
Một đám người Tử Huyền Thiên nhanh chóng tản ra.
Có đại sát tinh như Lâm Chính ở đây, không ai dám ngăn cản bọn họ.
Bên ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung tập hợp vô số đệ tử thiên cung, nhưng không ai dám ngăn cản Lâm Chính, ngược lại còn tránh đường cho Lâm Chính rời đi.
“Cái gì?"
Ngũ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn đều tái mặt.
“Không thể để chúng đi! Maul Mau ngăn chúng lại!" Ôn điện chủ quát lớn.
Nhưng... không ai phản hồi.
“Các người đang làm gì vậy? Ngăn bọn chúng lại! Nhanh lên!”, Trịnh Thông Viễn sốt ruột nhảy cãng lên, liên tục hét lớn.
Nhưng đám đệ tử đều cúi đầu, run rẩy đứng yên tại chỗ.
Trò đùa gì vậy!
Người ta vừa chặt đầu phó minh chủ Cô Phong, vô cùng hung dữ.
Chúng tôi chủ là đám đệ tử bình thường, thực lực yếu, lấy cái gì đấu với người ta đây?
Ngay cả đám tôn trưởng và điện chủ như các ông cũng không ngăn nổi thì đệ tử bình thường
ngăn được sao? Khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?
Vì vậy, cho dù đám điện chủ và tôn trưởng kia măng chửi thế nào cũng không ai nhúc nhích.
Mạc Tâm mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Lâm Chính rời đi, đồng tử đỏ ngầu, toàn thân run rẩy.
Cuối cùng...
Phụt!
Mạc Tâm phun ra một ngụm máu lớn.
Thi triển Diệt Tiên Châm Quyết không được. phân tâm, nhưng Lâm Chính đang muốn bỏ chạy, sao bà ta có thể bình tĩnh được.
Thấy Mạc Tâm phun ra máu, mọi người đều biết Diệt Tiên Châm Quyết đã thất bại.
Cho nên chiêu cuối cùng để thiên cung khắc chế Lâm Chính đã không còn nữa.
“Tên khốn! Đứng lại! Trả Lạc Tinh Huyết cho tôi
Mạc Tâm hét lớn, không màng vết thương phản phệ do thi triển châm pháp thất bại, điên cuồng đuổi theo Lâm Chính.
“Cung chủ! Xin hãy dừng lại!”
“Xin cung chủ bớt giận! Đừng kích động! Diệt Tiên Châm Quyết đã thất bại, chúng ta không phải là đối thủ của người đó, nếu xông lên chỉ có chết mà thôi!”
“Cung chủ bớt giận!”
Mọi người vội vàng khuyên ngăn Mạc Tâm.
Mặc dù Mạc Tâm rất tức giận, nhưng cũng chưa mất đi lý trí.
Diệt Tiên Châm Quyết bị gián đoạn, cho dù có đuổi kịp người này thì cũng không thể giữ lại, bản thân không biết giới hạn sẽ càng mất đi Lạc Linh Huyết, đấu với Lâm Chính một trận nữa sẽ chỉ có thiệt.
“Đám ngu xuẩn các người!” Mạc Tâm nghiến răng quát, tung một chưởng lên người những tôn trưởng và điện chủ.
“AI"
Đám người kêu gào thảm thiết, phun ra máu, rồi ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
“Nhiều người như vậy lại không giữ nổi một
người! Thiên cung Trường Sinh nuôi các người có tác dụng gì hả?”, Mạc Tâm tức giận nói.
“Xin cung chủ thứ tội!”
Đám người quỳ xuống cầu xin.
“Vô dụng!”
Mạc Tâm tức giận, đôi mắt đẫm máu hung ác nhìn chằm chằm về phía xa: “Lập tức phái người đuổi theo cho tôi, phải điều tra rõ cậu ta trốn ở đâu! Tìm ra thân phận của cậu ta! Không thể để mất dấu vết của Lạc Linh Huyết, đợi tôi hồi phục lại, nhất định sẽ khiến tên đó trả giá bằng máu, khiến cậu ta sống không bằng chết!”
“Rõ thưa cung chủ!”
Sau khi xuống bậc thầm Trường Sinh, Lâm Chính dẫn đám người Thiên Diệp đi đường chính.
Thiên Diệp dường như nhận ra người của thiên cung Trường Sinh đang đuổi phía sau, ông ta nhíu mày nói: “Mấy người mai phục ở đây, cắt đuôi phía sau đi!”
“Rõ thưa phó chưởng môn!”
“Không cần phiền phức, nhanh chóng rời khỏi đây là được, nếu bị bọn họ bắt lại sẽ bại lộ thân phận”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Nhưng nếu không cắt đuôi thì bọn họ sẽ đuổi theo chúng ta, sao chúng ta có thể thoát thân được? Mạc Tâm sẽ không chịu bỏ qua đây, một khi bà ta biết được vị trí của chúng ta thì e rằng sẽ có thêm nhiều người đuổi đến”, Thiên Diệp lo lắng nói.
“Không sao, cái này đơn giản”.
Vừa nói, Lâm Chính vừa lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra mấy viên bi đất, sau đó năm tay lại.
Bùm! Bi đất bị bóp nát. Lâm Chính ném nó lên không trung.
Bụi phấn tản ra, còn chưa kịp chạm xuống mặt đất đã biến mất.
“Đây là cái gì?” Thiên Diệp sững sờ. “Không cần quan tâm, đi thôi!” Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi xoay người rời đi. Thiên Diệp do dự một lát rồi quay người rời đi, nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng động, người của thiên cung Trường Sinh đã đuổi tới. “Tránh sang một bên đi, chờ cơ hội ra tay, ngoại trừ mấy người này!” ánh mắt Thiên Diệp lộ ra sát khí, thấp giọng nói.
“RõI"
Mấy người Chấn Hám Sơn lập tức lẩn vào bụi cây gần đó.
Đám người kia vừa xông lên đã đóng băng tại chỗ, sau đó tất cả đều nằm thẳng trên mặt đất, không ngừng co giật, sủi bọt mép.
“Cái gì vậy?”
Đám người Thiên Diệp vô cùng kinh ngạc.
“Lẽ nào... đây là công hiệu của thứ bột trắng kia?”, Chấm Hám Sơn không thể tin nổi.
“Tôi nghĩ y thuật của người này không hề thua kém Mạc Tâm, mau đuổi theo Lâm Chính!”
Thiên Diệp thấp giọng nói rồi dẫn
người đuổi theo.