“Đứng lại!”, Tô Nhu hét lớn, vội vàng bước xuống giường đuổi theo. Thế nhưng cô mới đi được hai bước đã ngã xuống đất do quá yếu.
“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra”, Lạc Thiên ra sức giấy giụa. Thế nhưng cô ấy đâu khỏe được bằng đối phương. Dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thoát ra được. Trong lúc bất lực, cô ấy bèn cắn tay của đối phương.
“Á", đối phương đau quá gào lên rồi phải buông tay ra. Lạc Thiên vội vàng bỏ chạy.
“Khốn nạn, con khốn này”, đối phương tức giận, lao tới, chộp lấy tay Lạc Thiên giật mạnh và tát vào mặt cô.
Bốp! Lạc Thiên lại ngã ra đất, miệng rớm máu, khuôn mặt xinh đẹp sưng vù.
“Mẹ kiếp!”, Long Giang Phong tức giận, lập tức đạp mạnh vào người đàn ông kia.
“Ây da", người đàn ông không kịp phản ứng, bị đập mạnh vào tường, mặt mũi sưng vù.
“Ai bảo mày ra tay vậy? Đánh hỏng mặt con bé rồi. Tối nay ông chơi kiểu gì?”, Long Giang Phong tức giận lao tới đạp mạnh vào người đàn ông. Người đàn ông co cụm lại, không dám bật lại. Long Giang Phong không có ý định dừng lại, chỉ giơ chân lên đạp liên tục.
“ÁỊ"
“ÁI", người dàn ông la lối. Bác sĩ nhân viên y tế nghe thấy thì đều vội chạy tới nhưng bị Long Giang Phong dọa đuổi đi hết. Một lúc sau người đàn ông không kêu nữa. Hắn đã bị Long Giang Phong đạp cho không còn ra hình người nữa rồi. Ngực hắn lõm lại, đầu ngoẹo qua một bên, cũng không biết là sống hay chết nhưng máu me thì be bét.
“Lôi nó đi, đúng là đen đủi”, Long Giang Phong vừa chửi vừa bước về phía Lạc Thiên.
Lạc Thiên lần này thì sợ thật sự. Đến cả thuộc hạ của mình mà hắn còn tàn nhãn như vậy thì nếu là người khác chắc chản hắn sẽ không bao giờ nương tay
“Đừng....đừng tới đây...", Lạc Thiên run rẩy, mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại.
“Mẹ kiếp, mặt bị thương rồi. Nhưng cũng không sao, tắt điện đi thì đều giống nhau cả thôi”, Long Giang Phong nheo mắt, đưa tay ra chộp lấy cánh tay của Lạc Thiên.
Đúng lúc này một cánh tay khác lao ra chộp lấy cổ tay của hẳn.
“Hả?”, Long Giang Phong khựng người. Đám thuộc hạ phía sau lao lên, cảnh giác nhìn người vừa xuất hiện bên cạnh Lạc Thiên.
“Lâm Chính”, Lạc Thiên ngước nhìn. Cô ấy vui lắm, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Mấy người Nguyên Tinh vội tới. Thấy tình hình liền sẵn sàng ra tay.
“Anh là ai?”, Long Giang Phong nheo mắt, định giằng tay ra nhưng hän không thể khỏe bằng Lâm Chính được.
Long Giang Phong đanh mặt, hẳn phát lực chỉ thấy Lâm Chính ra tay.
'Vụt! Anh vặn mạnh tay và đẩy Long Giang Phong về phía sau khiến hắn loạng choạng.
“Cậu chủ”.
“Cẩn thận”, đám thuộc hạ ở phía sau lao lên đỡ lấy Long Giang Phong. Nhưng hắn đẩy ra khiến đám thuộc hạ ngã xuống đất.
“Cậu chủ, là xảo kình”, có người nhận ra bèn lên tiếng.
“Tôi biết”, Long Giang Phong trầm giọng. Hắn biết người này có thân thủ không hề tầm thường, thế là hän nhếch miệng cười.
“Anh bạn, anh ra tay mà không cần biết đầu cua tai nheo thì có phải là không phù hợp không?”
Nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ quay người kiểm tra vết thương cho Lạc Thiên.
“Lạc Thiên, cô không sao chứ?”, Lâm Chính dịu dàng hỏi.
Lạc Thiên rưng rưng nước mắt, sà vào lòng Lâm Chính và khóc nức nở.
“May mà anh tới, nếu không tôi thật sự không biết phải làm sao?”, Lạc Thiên ấm ức.
“Không sao nữa rồi, không cần lo lắng nữa. Tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây. Lâm Chính an ủi, sau đó ra hiệu với Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân lập tức dìu Lạc Thiên rời đi.
“Thú vị đấy. Tôi bằng này tuổi rồi mà chưa có ai dám khinh thường tôi như vậy. Người anh em, thú vị quá. Nói cho tôi biết, anh là ai?”, Long Giang Phong nheo mắt cười.
“Người khác thường gọi tôi là chủ tịch Lâm”, Lâm Chính lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm sao? Anh là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa à?”, Long Giang Phong giật mình và bừng tỉnh; “Hóa ra là anh à? Ha ha tôi còn tưởng là cả đời này anh sẽ không xuất hiện cơ đấy”.
“Anh chính là Long Giang Phong à?”
Lâm Chính lên tiếng: “Nghe nói đại hội cử anh tới?”
“Đúng vậy, tôi là điều tra viên được nhận lệnh từ đại hội, chuyên đi điều tra về sự việc mất tích của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt. Anh đi cùng tôi ngay lập tức, tôi phải đích thân lấy thông tin từ anh”, Long Giang Phong mỉm cười.
“Không cần phải vội, tôi phải làm rõ vết thương trên mặt Lạc Thiên là do ai làm đã?”, Lâm Chính thản nhiên nói và nhìn chăm chăm đối phương: “Có phải do anh làm không?”
Long Giang phong mỉm cười: “Đúng vậy, cô ta ngăn cản việc điều tra của tôi, nên tôi trừng phạt theo quy định thôi. Ngoài ra tôi nghi ngờ cô ta có liên quan tới việc mất tích của đội phán quyết và người tuyệt phạt nên tối nay tôi sẽ đích thân thẩm tra cô ta. Anh có ý kiến gì không?”
“Đương nhiên là không có ý kiến”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Nhưng anh chứng minh mình là người của đại hội thế nào đây?”
“Mắt anh bị mù à? Người này chính là con của Long Hâm đại nhân, là thành viên đội điều tra được cử tới Giang Thành, đừng có thấy núi Thái Sơn mà không biết”, người bên cạnh lạnh lùng nói.
“Nếu anh không tin thì vẫn còn lệnh bài ở đây. Người họ Lâm kia, thấy cậu chủ mà không nhanh chóng hành lễ à?”, người thuộc hạ lại đanh giọng, lấy ra tấm lệnh bài và đưa ra trước mặt mọi người.
“Một miếng lệnh bài rách nát thì có thể chứng minh được điều gì? Điều tra viên sao? Tôi thấy các người là một đám lừa đảo thì có”.
“Lừa đảo à?”
Long Giang Phong chau mày: “Xem ra chủ tịch Lâm cố tình làm vậy để ra tay trước với chúng tôi rồi. Nếu anh định như vậy thì tôi phải khuyên anh một câu răng tốt nhất anh đừng có làm như vậy. Bởi vì anh làm vậy có nghĩa là anh đang muốn đối đầu với tôi. Anh hãy coi lại thực lực của Dương Hoa xem có muốn đối đầu với đại hộ không nhé?”
Dứt lời, đám người Nguyên Tinh ở phía sau phải tái mặt. Long Giang Phong nói rất khó nghe nhưng là sự thật.
Đối đầu với đại hội thì dù có là mười hay một trăm Lâm Chính cũng sẽ chết chắc.
Trước mặt đại hội, Dương Hoa đúng là chỉ như hạt cát. Mà có khi còn không bằng cả con kiến hôi dưới đất nữa.
“Thôi bỏ đi, người họ Lâm. Anh khiến tôi mất hứng, tự dưng không muốn chơi nữa. Có điều ngày mai thì khác. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, hi vọng anh biết trân quý. Ngày mai tới chỗ tôi báo cáo. Tối mai đưa Tô Nhu tới biệt thự, nghe rõ chưa? Nếu không làm theo thì tôi đảm bảo anh sẽ hối hận cả đời đấy”.
Long Giang Phong nhếch miệng cười và võ vai Lâm Chính rồi quay người rời đi. Đám người còn lại của hắn cũng nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. “Ai cho anh đi vậy?” “Hả?”
Long Giang Phong khựng bước: “Thần y Lâm, còn việc gì nữa sao?”
“Tới đây quỳ xuống, chuyện này vẫn chưa xong đâu”, Lâm
Chính đanh mặt.