Đương nhiên Lâm Chính từng nghe tới Thương Minh.
Nhưng mọi thứ liên quan đến Thương Minh ít được tiết lộ ra ngoài.
Dù vậy có một chuyện có thể khẳng định, đó là không ai dám nghỉ ngờ sự lớn mạnh của Thương Minh.
Nghe nói tám mươi phần trăm mạch máu kinh tế trong nước đều do Thương Minh nằm giữ.
Thực phẩm, mỹ phẩm, xe ô tô, trang phục, game, mua hàng trên mạng... các ngành nghề đều có bóng dáng của Thương Minh.
Nhưng Thương Minh luôn giấu kín, không ai biết rốt cuộc bọn họ là tổ chức như thế nào, cũng không ai biết bọn họ rốt cuộc đóng vai trò gì ở thị trường trong nước.
Có người nói Thương Minh là một ông lớn, thực lực không ai có thể sánh bằng.
Cũng có người nói Thương Minh chỉ là một thứ mà một bộ phận người thổi phồng lên, vốn dĩ không tồn tại.
Ngay cả Lâm Chính cũng biết rất ít về Thương Minh.
Bây giờ Tô Nhu nói người của Thương Minh bỗng nhiên đến Giang Thành, đương nhiên Lâm Chính cảm thấy rất nghỉ hoặc.
“Tôi đã nghe nói tới Thương Minh nhưng không hiểu rõ về họ lắm, cô nói bọn họ đến Giang Thành là vì cô và tôi? Là ý gì?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu lau nước mắt, nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ anh vẫn chưa biết, việc đầu tiên người của Thương Minh làm sau khi đến Giang Thành là tiện tay gọi một cuộc điện thoại. Người đó đến gặp tôi, gọi điện thoại trước mặt tôi. Sau cuộc điện thoại đó, cổ phiếu của Dương Hoa lập tức sụt xuống giá thấp nhất trong lịch sử. Chưa đầy nửa tiếng, Dương Hoa đã gần với bờ vực phá sản, anh biết không?”
“Cái gì?”.
Lâm Chính nhíu mày: “Trước kia tôi đã nghe Mã Hải nói, cổ phiếu và nội bộ Dương Hoa xuất hiện dao động lạ. Dao động đó ảnh hưởng rất lớn, giống như bị người ta ác ý thu mua, suýt chút nữa phá sản, nhưng bỗng nhiên lại tăng lên lại. Bây giờ Mã Hải đang điều tra chuyện này, chẳng lẽ chuyện này... là do Thương Minh làm?”.
“Phải”.
Tô Nhu nhắm mắt gật đầu.
Lâm Chính im lặng.
Hiện nay Dương Hoa chắc chẳn có thể nói là một tồn tại khổng lồ ở trong nước. Những doanh nghiệp, tập đoàn tài chính bề nổi trong nước không
ai dám nói là có thể tấn công Dương Hoa.
Trong vòng nửa tiếng, bọn họ lại ép Dương Hoa suýt chút nữa phá sản...
Lâm Chính thực sự không nghĩ ra đối thủ phải có thực lực đáng sợ như thế nào.
“Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không phải người bình thường. Anh có thủ đoạn thông thiên, nhưng kẻ địch lần này thực sự quá mạnh! Hơn nữa... không chỉ có một mình Thương Minh, mà còn có Long Giang Phong bí ẩn khó lường kia. Nếu bọn họ cùng ra tay, chúng ta sẽ chết không toàn thây, xương cốt cũng không còn... Nên là Chủ tịch Lâm, đến lúc này rồi, tôi chỉ có thể lựa chọn khuất phục. Nếu không, mọi người đều sẽ mất mạng, kể cả anh!”, Tô Nhu suy sụp, che mặt khóc.
Cô chưa bao giờ đối mặt với kẻ địch đáng sợ và lớn mạnh như vậy.
Cô chỉ có thể từ bỏ. Chỉ có thể thỏa hiệp. Chỉ có thể khuất phục...
Lâm Chính không nói gì, đôi mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi, mỉm cười: “Tiểu Nhu, yên tâm, tôi có thể giải quyết!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
Tô Nhu đột nhiên quay đầu lại, mắt đỏ ửng, không tin được nhìn anh.
“Tin tôi, tôi có thể giải quyết”, Lâm Chính cười.
Tô Nhu mở lớn mắt, mím môi, cuối cùng cúi đầu xuống.
“Chủ tịch Lâm, anh giải quyết không được đâu. Anh chưa tiếp xúc với người của Thương Minh, anh hoàn toàn không hiểu lần này anh phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ thế nào... Anh càng phản kháng thì sẽ càng chọc giận bọn họ. Chủ tịch Lâm, chuyện này hãy để tôi xử lý, tốt nhất anh đừng ra mặt, tốt nhất... hãy rời khỏi Giang Thành này nhanh đi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói, âm thầm nghiến răng, cực kỳ kiên định.
“Tiểu Nhu, hãy tin tôi một lần...”.
Lâm Chính còn định giải thích thêm, nhưng lúc đó điện thoại của Tô Nhu đột nhiên rung lên.
Cô cầm lên xem, do dự một lúc rồi ấn nút nghe.
“Cô Tô Nhu, hi vọng không quấy rầy cô nghỉ ngơi”, đầu kia điện thoại là một giọng nói trầm ấm.
Tô Nhu giật mình, vội vàng nói: “Ông... Ông Dịch? Chào ông... có... có chuyện gì không?”.
“Tôi nghe nói Long Giang Phong đã đến tìm cô?”.
“Phải... Phải.... “Hi vọng là cô đã phối hợp làm việc với cậu ta”.
À..,
“Được rồi cô Tô, cậu Long có nhiệm vụ của cậu Long, tôi cũng có nhiệm vụ của tôi, sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn. Tám giờ hôm nay, tôi sẽ đến uống trà ở mái đình ven sông, mười giờ tôi sẽ đáp máy bay về Thương Minh. Tôi hi vọng cô có thể cho tôi câu trả lời tôi muốn. Nếu không, sau mười giờ tôi rời khỏi Giang Thành, đế quốc thương nghiệp mà Dương Hoa tạo nên, cô và tất cả những người bên cạnh cô đều sẽ hóa thành bong bóng, tan tành mây khói! Cô hiểu chưa?”.
Nói xong, ông ta cúp máy.
Tô Nhu như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ...